Mùa lạnh giữa một trái tim gầy
Thứ Năm, 21/10/2021Hy vọng phía sau là bầu trời rạng rỡ, bình minh sẽ ló dạng sau đêm đen và chối bỏ sợ hãi, trốn chạy trên mỗi bước chân mình đi. Mùa lạnh chênh chao có một trái tim gầy cuộn xúc cảm mơ hồ, giờ thì nhắm mắt và đợi chờ mùa về thật rõ nét.
Đã tự bao giờ mùa lạnh chậm chậm gõ cửa, mình nghe trong lòng xốn xang từng nhịp thở nhẹ tênh, bỗng thấy lòng mình lạc lõng giữa mây trời khắng khít.
Dường như, miền Trung không có mùa lạnh căm đến từng thớ thịt như miền Bắc nhưng đâu đấy lá vàng vẫn đổ nhẹ trên phố xao xác mỗi khi có từng đợt gió ghé ngang. Đôi bàn tay lạnh suýt xoa sưởi ấm bởi hơi thở chính mình như vỗ về, chắt chiu bao điều vụn sót giữa kẽ hở thời gian.
Mình thích mùa lạnh như cái cách mà nó khiến người ta xích lại gần nhau hơn mỗi khi trở trời. Mùa hiện hữu khéo léo giữa những ngón tay đan, giữa cái ôm siết chặt hòa quyện vào nhau trên từng nhịp thở.
Có lẽ, khúc giao mùa luôn là quãng thời gian đẹp nhất, một thứ gia vị đặc trưng không thể trùng khớp với tất cả mùa nào. Mùa nghe mùi thơm trên áo mình đến từng sợi vải, nghe đôi vai khẽ nhún lên cái lạnh đến hao gầy, mùa nghe mùi thơm đang căng đầy lồng ngực.
.jpg)
Bốn mùa trôi đi rồi lặp lại, nhưng điệp khúc giao mùa mỗi độ thật sự khác nhau. Có độ hân hoan, có độ trầm lắng, có độ đớn đau theo những bi thương ngược dòng cuộn xoáy dội về nơi tâm não. Giờ đây, giữa đêm mùa lạnh có giấc mơ hoang hoải đang hẫng lên từng vết nứt kéo dài dang dở lũ lượt kéo về, mình lại ao ước một giấc ngủ bình an.
Cuối cùng, giữa nhân thế vội vã, gặp gỡ rồi chia ly, xin chào rồi tạm biệt đâu mới là bắt đầu thực sự? Nhìn lại muôn năm cũ, có ai vẫn còn cần mẫn khâu vá những vết sẹo chằng chịt qua thời gian, hay vội vã chạy đi tìm cho mình một tấm nhung mới. Suy cho cùng, sự lựa chọn nào cũng trở về với đúng nghĩa của trái tim. Rằng trái tim cần sự vỗ về và nuôi dưỡng ngọt ngào của dòng sữa an yên chảy đến từ một trang trại chân thành hơn tính toán của lý trí.
Có những đêm mơ mãi một màu, mực mới hằn lên vết cũ ngổn ngang, tâm chưa an mà sóng đã dạt dào từng cơn xô xát, mùa chẳng nên thơ như ngày chưa giông bão. Năm tháng, mình dần thấu được cách bình yên trước những ngày trái gió và mỉm cười dù trái đất vần xoay.

Hết một ngày ngẫm lại, thời gian vẫn cứ nghễu nghện bước đi chẳng một lần đoái hoài nhìn lại, để hằn sâu trong ánh mắt những đứa trẻ ngây ngô chồng chéo những vệt buồn. Để rồi càng lớn, tất cả những gì nơi đáy mắt con người chỉ là những suy tư, vất vả.
Hy vọng phía sau là bầu trời rạng rỡ, bình minh sẽ ló dạng sau đêm đen và chối bỏ sợ hãi, trốn chạy trên mỗi bước chân mình đi. Mùa lạnh chênh chao có một trái tim gầy cuộn xúc cảm mơ hồ, giờ thì nhắm mắt và đợi chờ mùa về thật rõ nét.
Tam Giác Mạch - blogradio.vn






