Yêu thương chính là sắc màu đẹp nhất
Thứ Ba, 19/07/2022Nếu cuộc sống có quá nhiều gam màu tối thì hãy điểm chút ít gam màu tươi mát để thấy cuộc sống dễ thở và nhẹ nhàng hơn. Yêu thương chính là sắc màu đẹp nhất.
Nỗi nhớ có màu gì, màu xanh của hi vọng hay màu mây xám nhuộm buồn cả một góc trời. Với riêng tôi, nỗi nhớ mang nhiều màu thật khác.
Là màu áo trắng của thời học trò vô lo, không nghĩ. Không giàu có, cao sang nhưng sống trong tình thương bao la của gia đình, sáng cắp sách đến trường, chiều tung tăng chơi đùa cùng lũ bạn, chẳng biết đến mối lo cơm áo gạo tiền, vô tư về một cuộc sống toàn những gam màu rực rỡ như màu của cầu vồng sau cơn mưa chiều nặng hạt.
Nỗi nhớ mang màu xanh hi vọng với giảng đường Đại học, những ngày đầu chập chững giữa Sài gòn xa hoa tráng lệ, những buổi làm thêm mệt nhoài,kết thúc một ngày bằng tô mì tôm nóng hổi và mơ về một ngày ra trường với công việc tốt, lo được cho bản thân và phụ giúp thêm chút ít cho gia đình.
Một chút màu xám của mối tình đầu, hợp rồi tan, tan rồi lại hợp nhưng cuối cùng vẫn xám xịt như đám mây mang đầy nước khi thời tiết giao mùa, tình đầu đẹp như mau tan như lẽ thường của tình yêu vậy. Cho dù nỗi nhớ không phải chỉ màu hồng, mà còn cả màu li biệt, nhưng tôi vẫn khắc sâu trong tâm trí, bởi nó là hồi ức, là những kỉ niệm tôi sẽ mang theo cả cuộc đời.
Bầu trời ngày ba đột ngột xa tôi nó cũng lạ lắm, đó là một ngày nắng đẹp nhưng bầu trời lại chuyển đen về cuối chiều, không mưa nhưng chỉ một màu đen đặc quánh, cái sắc màu ảm đạm đến tê người khi mà ba ra đi để lại cả nhà ngơ ngác, mắt tôi ráo hoảnh, chẳng biết mình đang lơ lửng ở khoảng mênh mông đen tối nào.
Và tôi chấp nhận sự mất mát đó, không chấp nhận thì chẳng biết phải thế nào. Mẹ tôi đã thật cố gắng mạnh mẽ như ánh mặt trời đỏ rực để sưởi ấm cho những đứa con thiếu đi một phần tình thương cần có, vừa là ba vừa là mẹ, cả việc đồng áng rồi cơm nước cửa nhà. Mẹ là ông mặt trời vĩ đại nhất trong lòng tôi.
Và tôi gặp anh, một màu hồng thật đẹp trong cuộc đời tôi, không nói những lời yêu có cánh, không so sánh thiệt hơn, chỉ lẳng lặng yêu thương và bên cạnh. Chỉ cần như vậy với tôi đã quá mong cầu.
Ai rồi cũng phải trưởng thành, cũng phải tự bước trên con đường mình chọn dù bằng phẳng hay chông gai, dù có xám đen như bầu trời đêm muộn hay trắng muốt như những đám mây giữa nền trời xanh thẳm. Có những nỗi nhớ dù vui hay buồn cũng theo ta đến chừng ấy năm dài tháng rộng, vẫn lắng đọng ở một nơi sâu thẳm nào đó.
Tôi sẽ dành những màu sắc để đặt tên cho nỗi nhớ, sẽ tô màu cho bức tranh cuộc sống trở nên đẹp hơn. Những gam màu trầm buồn tôi sẽ đặt làm nền, một chiếc nền vững chắc, phủ lên những gam màu trong trẻo, ấm áp và rực rỡ của hoa lá, của cỏ cây và của yêu thương.
Ai cũng có bức tranh của riêng mình với những màu sắc khác nhau. Cuộc sống vốn dĩ muôn màu nên nỗi nhớ cũng đầy sắc. Một bức tranh đơn điệu, trầm buồn hay một bức tranh với sắc màu hạnh phúc thì chính bạn là người vẽ nên, quyết định chọn màu nào thuộc về chính bạn.
Nếu cuộc sống có quá nhiều gam màu tối thì hãy điểm chút ít gam màu tươi mát để thấy cuộc sống dễ thở và nhẹ nhàng hơn. Yêu thương chính là sắc màu đẹp nhất.
© Cỏ - blogradio.vn






