
Cô giáo chủ nhiệm của em là một người quá nghiêm khắc, khó tính, hay ra những hình phạt nặng làm nhiều bạn phải khóc. Vào một ngày như địa ngục đối với em, khi cô giáo nói: “Em phá hỏng thành tích của lớp. Em là kẻ dối trá, hay cãi, hay trêu bạn”. Tuy nhiên, sự thật là không phải em hay cãi mà em chỉ muốn giải thích mà thôi. Em rất bực mình, bức xúc, áp lực. Bề ngoài em rất hay cười nhưng đó chỉ là cách để ngụy trang.
Mọi người nói em không làm được gì ra hồn, hậu đậu, yếu đuối và em nghĩ mình đúng là như vậy. Em là học sinh cá biệt. Em nghĩ cô giáo ghét em chỉ vì những lí do nhỏ. Em nghĩ mọi người không bao giờ tin em, kể cả bố em cũng nói em dối trá. Em luôn muốn cố gắng để mọi người tin tưởng em, xóa bỏ danh hiệu “kẻ dối trá” để trở thành học sinh gương mẫu.
Em chỉ muốn cô giáo hãy tin tưởng học sinh hơn, đừng lo lắng quá. Em luôn năng nổ, chủ động, hăng hái tham gia vào các hoạt động của lớp nhưng cô không tin tưởng giao phó cho em. Em luôn bị hiểu lầm. Em lo sợ rằng có thể cô sẽ gọi bố em đến và em sẽ lại bị mắng, bị bố đánh. Những lúc bị các bạn đánh, chửi, nói xấu em thường chịu đựng vì có lúc các bạn cũng tốt với em.
Em thường chơi game để giải tỏa tâm lý bởi chỉ có ở đó em mới được mọi người tin tưởng, tốt với mình. Mạng xã hội cũng là nơi em hay chia sẻ và giải tỏa áp lực.
Bố mẹ em ly hôn đã lâu vì lý do bố hay bực tức, đánh mẹ. Bố hay chơi cá độ bóng đá, lúc được thì không sao, lúc thua thì bố bực, nếu khi đó biết được tội của em thì em sẽ bị mắng, đánh. Vấn đề lớn nhất của em là mâu thuẫn với người lớn. Em cần họ họ tin tưởng em, em không biết làm sao có thể khiến họ tin em.
(Nam Thắng- Bắc Giang)