Rất nhiều người rời khởi trung tâm xét nghiệm HIV với tâm trạng thẫn thờ khi biết mình mắc căn bệnh thế kỷ. Nhưng cũng có không ít người rời khỏi đó với sự hạnh phúc đến nghẹn ngào. Những tình huống vui và hài hước đầy bất ngờ, những câu chuyện yêu thương vượt qua sóng gió cảm động là những giây phút đẹp tuy hiếm hoi nhưng vô cùng quý giá ở trung tâm xét nghiệm HIV.
Các cán bộ ở các trung tâm xét nghiệm HIV tự nguyện là người chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện về những người đến xin làm xét nghiệm ở trung tâm. Hàng nghìn người đến đăng ký khám xét nghiệm là hàng nghìn câu chuyện, hàng nghìn số phận và mục đích khác nhau. Có những câu chuyện mà nếu bình thường chẳng ai có thể tưởng tượng ra.
Bị tiếp viên nhà hàng bỏ bùa, trai nhà giàu vờ nhiễm HIV
Một cán bộ ở trung tâm xét nghiệm HIV tại Thái Nguyên kể với tôi câu chuyện mà ông vửa mới trực tiếp chứng kiến cách đây chưa đầy một tháng. Buổi sáng hôm đó, có một cặp vợ chồng trung niên đưa theo cậu con trai ngoài 20 tuổi đến xin gặp cán bộ xét nghiệm.
Người mẹ với ánh mắt đau đớn, tuyệt vọng vừa nói vừa không cầm được nước mắt: “Vợ chồng chúng tôi có duy nhất một đứa con trai. Chúng tôi đã đặt vào nó tất cả niềm tin và hy vọng. Thế mà cách đây hai hôm, nó gọi chúng tôi lên, nói là có việc gấp. Lên đến nơi, nó quỳ lạy chúng tôi và thông báo cho chúng tôi một tin động trời: Con bị HIV. Tôi không tin số phận lại phũ phàng với gia đình tôi đến thế. Tôi mang con đến đây xét nghiệm lại một lần nữa, biết đâu …”.
Người mẹ tuyệt vọng đó chỉ có một tia hy vọng mong manh: biết đâu kết quả xét nghiệm trước đó là nhầm lẫn. Bà hoàn toàn không ngờ được rằng, đó chỉ là một màn kịch do cậu quý tử của bà dựng lên.
Từ bé, P. thích gì, muốn gì, cả gia đình đều không dám từ chối. Bài mà cậu thường sử dụng khi nhu cầu không được đáp ứng là lăn ra ăn vạ, khóc đến khi kiệt sức. Đến tận khi lớn, xa bố mẹ đi học chuyên nghiệp ở Thái Nguyên, cậu cũng không từ bỏ được thói xấu đó. Xa gia đình, không chịu sự quản lý của bố mẹ, lại có tiền, cậu nhanh chóng bị bạn xấu lôi kéo vào con đường lô đề, cờ bạc.
Có lần thua cá độ, nợ đến ba bốn chục triệu đồng, cậu gọi điện về xin tiền để trả nợ. Bị bố từ chối và mắng cho một trận, với bản tính bất khuất, cậu ta dọa bố mẹ: “Nếu bố mẹ không cho con tiền, con sẽ uống thuốc ngủ tự tử”.
Tưởng cậu chỉ dọa cho có, hóa ra cậu làm thật. Cậu mua hai vỉ thuốc ngủ uống liền một lúc rồi rủ cậu bạn thân đi uống rượu. Đến lúc trong người thấy nôn nao khó chịu, cậu thản nhiên bảo với cậu bạn: “Tao vừa uống thuốc ngủ, mày đưa tao đến bệnh viện rửa ruột may còn kịp. Mày gọi điện về báo cho bố mẹ tao, tao mà có mệnh hệ gì là do bố mẹ tao đẩy tao vào bước đường cùng”.
Nhận được tin dữ, bố mẹ cậu ta đã phải tức tốc lên Thái Nguyên thăm cậu quý tử. Người mẹ thì khóc hết nước mắt bên giường bệnh của con trai, người bố thì mang tiền khi khắp nơi trang trải số nợ mà cậu con đã rải ra. Sau này nói chuyện với bạn thân, cậu ta bảo: “Hôm đó uống thuốc để dọa ổng và bả, ai dè bác sĩ bảo tao suýt chết thật. Dại quá! Lần sau phải dùng bài khác, không dùng bài này nữa, thiệt thân lắm”.
Ảnh minh họa Thời gian vừa rồi, cậu ta có yêu một cô tiếp viên nhà hàng hơn cậu ta 2 tuổi. Cô tiếp viên già dặn tình trường đã đưa cậu thanh niên non nớt vào những thú vui hoan lạc khiến cậu mê đắm, không chịu rời nửa bước. Biết nhà cậu ta có tiền, cô ta bày tỏ mong ước muốn sống đời sống vợ chồng với cậu và sinh cho cậu một đứa con xinh xắn. Như bị bỏ bùa mê thuốc lú, cậu về nhà, đùng đùng đòi bố mẹ cho cưới cô tiếp viên làm vợ.
Biết lai lịch và mục đích của cô gái kia nên bố mẹ cậu nhất quyết không nhân nhượng cậu như những lần trước. Thấy thái độ cứng rắn của bố mẹ, cậu quyết định đi một nước cờ mà nếu không có đầu óc phong phú thì không thể tưởng tượng ra. Hôm đó, cậu gọi điện bảo bố mẹ lên Thái Nguyên “có việc rất gấp”, giọng nói tỏ ra rất quan trọng.
Nửa đêm, đợi bố mẹ bắt đầu ngủ say, cậu đánh thức bố mẹ dậy, gương mặt rất ăn năn đau đớn và nói: “Con là đứa con bất hiếu. Mấy tháng trước, con có đi chơi gái mà không có biện pháp phòng chống gì. Hôm rồi đi xét nghiệm, người ta bảo con bị HIV. Con là đứa con bất hiếu, con đã làm khổ bố mẹ rồi. Giờ chỉ mong bố mẹ tha thứ cho con, cưu mang con, để con được sống những năm cuối đời cho thanh thản. Con có một nguyện vọng, mong bố mẹ giúp con hoàn thành. Con đã làm bạn gái con bị lây bệnh theo. Xin bố mẹ cho con được lấy cô ấy, để con có thể bù đắp phần nào cho cô ấy”.
Cái tin sét đánh đó khiến cho bố mẹ cậu ta bàng hoàng. Người bố vốn nổi tiếng cứng cỏi cũng đã bật khóc như một đứa trẻ, đau thắt lòng khi đứa con máu mủ của mình đang phải sống dưới nanh vuốt của tử thần. Quá thương con, bố mẹ cậu đã gật đầu chấp thuận mọi nguyện vọng của con mà không cần suy nghĩ. Ông bố còn hứa sẽ chu cấp đầy đủ cho hai vợ chồng cậu mỗi tháng.
Cậu ta những tưởng đã đạt được mục địch nhưng ngày hôm sau, mẹ cậu khi đã bình tĩnh trở lại đã kiên quyết đòi đưa cậu đi khám, với hy vọng vào một phép màu nào đó của số phận. Nhưng cậu kiên quyết không đi, với lý do: “Con đã khám hai lần rồi, kết quả không sai đâu”. Những nghi ngờ về sự chân thật trong lời nói của cậu con trai bất đầu nhen nhóm trong lòng bố mẹ cậu dù rất ít ỏi. Hai ông bà đã kiên quyết đưa cậu quý tử đi khám.
Tại trung tâm xét nghiệm HIV ở Thái Nguyên, khi cán bộ tư vấn hỏi, cậu vẫn kiên quyết mình bị bệnh: “Em đã đi xét nghiệm ở bệnh viên. Cả hai lần đều dương tính”. Nhưng kết quả xét nghiệm của cậu tại đây là âm tính. Đến lúc này, cậu ta mới thú nhận, cậu ta dùng đòn tâm lý đánh vào tình thương của bố mẹ để đạt được mục đích.
Vừa mừng vì đứa con trai duy nhất không có bệnh tật gì, vừa giận về hành động quá tàn nhẫn và thiếu lương tâm của con, nên bố mẹ cậu sau hai ngày mất ăn mất ngủ, tóc bạc trắng vì suy nghĩ và đau đớn, đã có một quyết định cứng rắn với cậu con cưng. Ông xin bảo lưu kết quả học của cậu, rồi đưa cậu vào một trang trại của một người bạn trồng cà phê trong Tây Nguyên, bắt cậu đi làm thuê nuôi thân và ngẫm nghĩ lại những hành động sai lầm của mình.
Ông gọi điện cho cán bộ trung tâm xét nghiệm HIV cảm ơn: “Tôi đã quá nuông chiều con, khiến nó trở thành một kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, sẵn sàng chà đạp lên tình cảm của bố mẹ. Hy vọng lần này, lao động sẽ làm nó trưởng thành hơn. Cũng may là tôi đã tỉnh ngộ sớm, nên còn có cơ hội uốn nắn nó kịp thời”.
Bà chủ quán cao tay cam kết không bị nhiễm HIV để giữ khách
Quán bánh cuốn N. lấy theo tên bà chủ từ lâu đã nổi tiếng khắp thành phố Sơn La và được nhiều người yêu chuộng. Bà chủ quán dù đã có 3 người giúp việc nhưng lúc nào cũng phải luôn chân luôn tay từ sáng tới tối để phục vụ khách. Ai cũng thích những lá bánh vừa mỏng vừa dai và bát nước chấm ngầy ngậy thơm thơm, vốn là những bí quyết đặc trưng của bà chủ.
10 năm nay, bà chủ quán này đã có tiền nuôi con ăn học, mua đất, xây nhà, chỉ bằng mấy nồi bánh mỗi ngày. Nhưng bỗng có một thời gian, quán này vắng khách. Không biết là do kẻ nào ác miệng, hay do có người muốn phá hoại công việc làm ăn của bà mà người dân thành phố Sơn La xôn xao về những tin đồn thổi không biết từ đâu tới, là bà chủ quán trong một lần đi xét nghiệm ở trung tâm y tế dự phòng đã có kết quả dương tính với HIV.
Người này rỉ tai người kia, quán này bỗng vắng tanh vắng ngắt. Bà chủ sau một thời gian ngơ ngác không hiểu tại sao, đã phát hiện ra nguyên nhân của sự ế ẩm bất thường này. Vừa bực tức về những tai bay vạ gió khiến quán làm ăn thua lỗ, vừa ấm ức vì việc mình bỗng dưng mang tiếng xấu, bà này đã đến trung tâm xét nghiệm HIV ở Sơn La để yêu cầu được thử máu.
Một tuần sau, bà lấy kết quả âm tính với HIV có đóng dấu của trung tâm về dán ngay ở trước cửa quán, không quên photo ra nhiều bản đi dán khắp nơi công cộng trong thành phố. Chỉ một thời gian ngắn sau quán đã có khách trở lại. Không chỉ thế, bà còn trở thành giai thoại mà ai nghe cũng phải bật cười.
Trung tâm xét nghiệm HIV tự nguyện ở Hà Nội là địa chỉ tin cậy của rất nhiều người dân ở các tỉnh xung quanh đến đăng ký thử máu, vừa đảm bảo độ chính xác, vừa tránh được những người xung quanh nhòm ngó. Có anh chồng tên là L. quê ở Kiến Xương, Thái Bình, vì bất bình với cách hành xử của vợ mà kiên quyết đòi đi xét nghiệm HIV. Cách đây 3 năm, chị M. vợ anh có đi xuất khẩu lao động và chỉ mới trở về được hơn hai tháng. Vừa mới về Việt Nam, chị đã nghe được người ngoài đồn ra tán vào là chị đi mấy năm, anh chồng kiểu gì chẳng ăn vụng dăm ba lần.
Bán tín bán nghi chị tìm mọi cách để tra khảo chồng nhưng vẫn không thu thập được những dấu hiệu khả nghi nào. Nhưng cứ tưởng tượng ra cảnh trong lúc mình bôn ba xứ người kiếm từng đồng tiền mồ hôi nước mắt, chồng ở nhà lại đi với các cô mắt xanh mỏ đỏ là chị này lại nổi máu Hoạn Thư. Chị quyết định trừng phạt chồng bằng cách "cấm vận" anh cho đến khi nào ra ngô ra khoai mới thôi.
Anh chồng ấm ức vì bị nghi ngờ, lại thêm bực mình vì suốt hai tháng trời nằm cạnh vợ mà không "làm ăn" được gì. Mấy năm liền xa vợ, bất cứ người đàn ông nào đều rất khó khăn và thiếu thốn. Sự nghi ngờ của vợ càng khiến anh ngày đêm điên cuồng tìm cách chứng minh nỗi oan khuất của mình. Cuối cùng, anh nghĩ ra một sáng kiến là thuyết phục vợ đi làm xét nghiệm HIV và các bệnh liên quan đến tình dục, để minh oan cho mình.
Nhưng vì ngại bà con lối xóm dòm ngó, bàn tán, nên hai vợ chồng anh đưa nhau lên Hà Nội xét nghiệm. Lúc nhận được kết quả âm tính, như trút bỏ được gánh nặng nỗi oan ức, anh chạy như bay ra hành lang để gặp vợ, vừa chạy vừa hét to khiến tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn được cười: “Anh không bị AIDS nhé. Anh đã bảo anh bị oan mà”. Chị vợ đến lúc này chỉ biết cười cầu hòa, nắm tay chồng rời khỏi bệnh viện.
Anh thanh niên T. làm lái xe tải đường dài, tính tình rất lãng mạn. Anh có một tình yêu với cô bạn cùng tuổi cùng sống ở huyện Thanh Trì (Hà Nội). Họ yêu nhau đã được mấy năm, tình cảm ngày càng sâu đậm. Nhưng cô người yêu và gia đình cô cứ cấn cá chuyện anh là dân lái xe, e là khó tránh chuyện trăng gió, bồ bịch, không cẩn thận lại nhiễm HIV từ lúc nào không hay.
Hiểu sự băn khoăn của người yêu, anh đã âm thầm đi xét nghiệm HIV. Khi có kết quả, anh đưa người yêu đến, dặn cô đợi ở ngoài hành lang, còn mình vào lấy giấy xác nhận. Lúc trở ra, anh vừa cười tủm tỉm vừa đưa giấy xác nhận cho người yêu, kèm theo một cái nhẫn và lời cầu hôn rất ngọt ngào, tình tứ trước tất cả mọi người xung quanh. Quá xúc động về sự chân thành của anh, cô đã nhận lời cầu hồn của anh không còn đắn đo suy nghĩ về những lo lắng khi lấy chồng lái xe.
Cậu sinh viên T. là đích tôn của cả một dòng họ lớn ở Nam Định. Đi học xa nhà, lại đang tuổi tò mò, nên trong một lần say rượu không làm chủ được ý thức, cậu đã bị bạn bè rủ rê đi "mua hoa" mà không dùng bao cao su phòng ngừa lây nhiễm. Mấy hôm sau, "của quý" của cậu bỗng nhiên sưng to và đi tiểu rất buốt. Đi khám bệnh, các bác sĩ chẩn đoán cậu bị bệnh lây qua đường tình dục không an toàn. Khi biết cậu quan hệ với gái mại dâm, họ đã tư vấn cho cậu đi xét nghiệm HIV.
Quá hoang mang, sợ hãi, cậu đã về quê, mếu máo báo cho gia đình biết. Suốt trong mấy tháng, cả gia đình cậu như bao phủ một bầu không khí u ám, đếm từng ngày cho hết giai đoạn cửa sổ để đi xét nghiệm bệnh. Bố của cậu vì quá lo lắng cho con trai đã đi cầu cứu các cụ trong họ, để cùng nhau tháo gỡ. Mọi phương án đều được cả họ đưa ra bàn bạc, từ việc đưa cậu đi khám bệnh ở đâu, đến việc nếu tình huống xấu nhất xảy ra thì sẽ đi chạy chữa ở những ông lang, bà lang nào.
Ngày cậu đi xét nghiệm, ngoài bố cậu còn có thêm hơn 10 người trong họ đi theo, trong đó có những cụ già trên 80 tuổi, chân đi không vững. Gia đình cậu còn mê tín, mời thêm một bà đồng đi theo, vừa ngồi vừa đợi lầm rầm cầu nguyện, gây náo loạn của trung tâm. Lúc trung tâm thong báo cậu đã thoát khỏi bóng ma tử thần, các cụ trong họ cứ ôm chầm lấy thằng cháu đích tôn khóc, luôn miệng nói: “Từ giờ thì chừa cái thói đó đi ông trưởng nhé”.
Ông trưởng T. vừa thấm thía bài học xương máu cho sự bồng bột của mình, vừa thấm thía cái cảm giác xấu hổ khi có cả một binh đoàn hộ tống cậu đi xét nghiệm HIV.
Một mối tình suýt tan vỡ vì gái làng chơi và phép màu từ phòng xét nghiệm
Phương và Trung là đôi bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ. Đến tuổi trưởng thành, tình yêu đến với họ rất đỗi tự nhiên. Cả hai đã có trên dưới 10 năm yêu nhau, từ khi còn là học sinh cấp 3 đến lúc học xong đại học và ra trường công tác. Được sự ủng hộ của gia đình hai bên, đám cưới là một điều tất yếu với cặp đôi được coi như một cặp trời sinh này.
Suốt mấy tháng trời, đôi trẻ cứ tíu tít chuẩn bị đám cưới, từ việc phải có một bộ ảnh cưới để đời, đến việc sao cho có một đám cưới độc, không đụng hàng. Nhưng trước ngày cưới hơn một tháng, anh có vẻ trầm lặng hơn hẳn, có vẻ lảng tránh cô. Cô gọi điện anh không nghe, cô hỏi gì anh cũng không trả lời.
Chỉ đến khi cách đám cưới 1 tuần, anh mới đến gặp cô để thú nhận một tin như sét đánh: “Mình hủy đám cưới đi. Anh không thể cưới em, anh là một tên đồng tính”. Cô gần như không đứng vững khi nghe tin này. Nó quá sức khủng khiếp với một cô gái đã quá quen sống trong một tình yêu êm đềm và thơ mộng.
Anh nói với cô rằng, vì muốn che đậy giới tính thật của mình, nên suốt 10 năm nay anh dùng việc yêu cô để tạo vỏ bọc cho mình. Việc cưới cô cũng không nằm ngoài mục đích đó. Nhưng càng gần đến ngày cưới, anh càng cảm thấy có lỗi và ân hận, nên quyết định thú nhận toàn bộ sự thật, để không liên lụy, làm khổ cô. Trước lúc chia tay, anh còn nhìn cô với ánh mắt dạt dào yêu thương, chúc cô tìm được hạnh phúc bên người đàn ông khác.
Với cô, đây là sự thật cay đắng và rất khó chấp nhận, vì trong thời gian yêu nhau, đã có lúc anh đòi vượt qua giới hạn, nhưng vì là con nhà gia giáo, bố mẹ dạy dỗ rất cặn kẽ nên cô kiên quyết từ chối. Cô không tin tình yêu của mình lại bẽ bàng đến thế, càng cay đắng hơn khi nghĩ mình chỉ là kẻ ngốc bị người khác giật dây. Đám cưới bị hủy trong sự ngỡ ngàng của gia đình và bạn bè hai bên. Mặc kệ cho mọi người thắc mắc bàn tán, lời giải thích duy nhất mà hai người đưa ra là không hợp nhau.
Suốt 1 năm sau đó, cô sống trong đau khổ và tuyệt vọng. Tất cả những người thanh niên dù đầy ưu điểm đến tán cô cũng bị cô xua đuổi không thương tiếc. Cô sống thu mình, ít cười ít nói, bất chấp sự khuyên bảo của bạn bè, người thân. Nhà ở gần nhau, nên dù không muốn chạm mặt, thỉnh thoảng cô vẫn gặp anh đi về lầm lũi như chiếc bóng.
Điều kỳ lạ là dù nhìn thế nào, cô cũng không thể nhận ra dấu hiệu của dân đồng tính trên những cử chỉ, hành động của anh. Cô cũng không thấy anh qua lại, chơi bời hay có bất cứ một dấu hiệu nào đáng nghi với bất cứ người đàn ông nào. Điều khiến cô ám ảnh nhất là nỗi buồn trong mắt anh mỗi khi hai bên gặp nhau. Dường như anh có điều gì đó rất đau khổ mà không thể diễn tả thành lời.
Cuối cùng trong một lần say rượu, anh đã không giữ được tỉnh táo và đến nhà cô, tiết lộ một bí mật động trời. Anh đã thú nhận mình nhiễm HIV. Vì quá tuyệt vọng nên anh đã nói dối cô là mình bị đồng tính, để không làm liên lụy tới cô. Trước khi lễ cưới diễn ra vài tháng, anh đã có một phút yếu lòng và qua đêm với một cô gái thuộc dạng chơi bời. Việc đó chỉ diễn ra một lần duy nhất, nên anh luôn tự nhủ sau đám cưới sẽ sống thật tốt để không làm cô buồn.
Nhưng gần đến ngày anh cưới, cô gái mà anh từng qua đêm một lần đó đã treo cổ tự tử. Cô ta có gửi cho anh một lá thư bảo anh đi xét nghiệm HIV, kèm theo lời xin lỗi. Trong cơn rối loạn, anh thậm chí còn không thể bình tĩnh để có được một hành động tỉnh táo. Cuối cùng anh quyết định nói dối Phương về giới tính của mình, khiến cho cô hiểu nhầm, để cô có thể tránh được những thiệt thòi về sau.
Trung tuyệt vọng đến nỗi suốt một năm qua, anh chưa một lần đi xét nghiệm HIV, vì không đủ can đảm đối diện với sự thật, vì đinh ninh mình hẳn không thoát khỏi căn bệnh chết chóc đó. Cứ ngày này qua ngày khác, anh hủy hoại bản thân mình và đau đớn nhìn người anh yêu cũng đang phải chịu những bất hạnh lớn lao không kém.
Khi biết được sự thật qua lời anh kể, việc đầu tiên cô làm là khuyên anh đến gặp các chuyên gia tư vấn về HIV. Nhờ sự động viên của người yêu, nhờ sự khích lệ của các chuyên gia tư vấn, anh hiểu rằng mình vẫn còn hy vọng. Anh đồng ý làm các xét nghiệm kiểm tra xem mình có mắc bệnh hay không. Những ngày đó, cô lúc nào cũng ở bên cạnh anh, động viên, an ủi anh. Cô nói với anh rằng: “Dù anh có bị bệnh hay không, em cũng sẽ luôn bên cạnh anh”.
Chính các bác sĩ tại trung tâm xét nghiệm khi thông báo kết quả âm tính cho anh cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm và vui lây với hạnh phúc của đôi tình nhân trẻ đã cùng nhau vượt qua quá nhiều sóng gió, bất hạnh. Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, biết rằng căn bệnh thế kỷ đã chừa mình ra, anh đã ôm lấy cô khóc òa như một đứa trẻ.
Sau những biến cố đã qua, đôi tình nhân sẽ biết trân trọng những hạnh phúc mà số phận còn ưu ái dành cho mình. Một đám cưới lãng mạn đang chờ đón họ trong tương lai gần.