Ánh mắt người vợ trẻ
Thứ Hai, 22/08/2005Nó oà khóc. Giọng nó lạc đi: “Anh, anh Minh! Anh bị ốm sao?”. Nó nghe tiếng trả lời nhưng không hiểu được anh đang nói gì vì tiếng nói mỗi lúc một ngọng hơn và thật lâu lắm mới có thể phát âm nổi. Tiếng tút, tút…ở đầu dây bên kia đã kéo dài, nhưng nó vẫn không biết anh rể vừa nói gì với mình.
Nó biết anh rể nghiện ma tuý, nghiện nặng rồi… nhưng chẳng lẽ, chẳng lẽ… Nó không dám nghĩ tiếp, thương chị gái, thương hai đứa cháu nhỏ, nước mắt cứ chảy mãi.
Sáng hôm sau, nó bắt xe về nhà. Hoá ra anh rể đang cai chứ đâu phải như nó nghĩ. Và chính thuốc sau khi cắt cơn làm anh kiệt quệ sức lực: người anh gầy rộc đi, mắt lờ đờ, bước đi loạng choạng… Nhìn anh, nó hiểu tại sao khi nó bế đứa con nhỏ vào nhà, cháu cứ khóc và chỉ tay ra ngoài.
Đứa trẻ ngây thơ không biết kỳ thị, nhưng lại sợ bố mình vì chính bộ dạng đó của bố bây giờ. Chị gái bế đứa con nhỏ và âu yếm nói: “Bố đang ốm đấy, Hải Yến “yêu” bố để bố nhanh khỏi đi con!”. Đứa nhỏ hôn vào hai má bố rồi hồn nhiên đùa với đống đồ chơi của mình.
Sự chăm sóc dịu dàng, ánh mắt đầy tin tưởng và hi vọng của chị khi nhìn anh khiến nó liên tưởng tới hình ảnh một bàn tay khoẻ khoắn đang nắm lấy bàn tay gầy guộc của người nghiện trong một tấm biển truyền thông phòng chống ma tuý mà nó đã gặp đâu đó trên đường. Nó hiểu, hơn lúc nào hết, lúc này đây, anh rất cần đến sự dịu dàng ấy của chị, cũng như ánh mắt thân thiện của những người xung quanh để có thêm quyết tâm làm lại từ đầu.
Hoa Cát






