Tuổi trẻ hãy yêu người mình muốn dù có phải chia ly
Thứ Năm, 17/12/2020Có lẽ người ta nghĩ sau mọi đổ vỡ, người ta nhận được là nước mắt, thất vọng và nỗi buồn. Tôi lại nghĩ khác, chính chúng ta sẽ có thời gian nhìn mọi thứ, làm nhiều điều mình chưa từng. Đặc biệt hơn là “Học cách trở thành chính mình ở trạng thái tốt đẹp nhất. Và tuổi trẻ đừng ngại thất bại hãy sống và làm điều bản thân thích, yêu người mình muốn mặc cho có chia ly.
Tuổi 17 của bạn chắc hẳn có nhiều điều đáng nhớ, đáng quên và hối hận lắm nhỉ. Còn riêng tôi, chỉ cảm nhận sự tuyệt vời ở cái tuổi đôi mươi đầu đời của thanh xuân ấy.
Thanh xuân đẹp bởi vì năm ấy, tôi gặp cậu, chàng trai không đặc biệt nhưng khác biệt trong lòng tôi. Còn tôi chỉ là cô gái chăm học, rụt rè, ít nói. Và sự gặp gỡ đó đã mang hai đứa gần lại nhau và bên nhau hai năm cấp 3 ròng rã.
Cậu một chàng trai 17 tuổi nghịch ngợm chẳng có ưu điểm nổi trội nhưng mang trong mình trái tim chân thành và ấm áp. Cậu lẽo đẽo theo tôi mỗi ngày chỉ để nói chuyện, để gặp tôi, để cùng nhau băng băng đến trường.
Cậu còn lấy cớ học bài, giải đề thi mà xuống nhà tôi năn nỉ tôi kèm và sau mọi cố gắng cậu cũng lấy hết can đảm tỏ tình. Tình yêu của chúng tôi nhẹ nhàng và đơn giản như câu tỏ tình của cậu vậy “Làm người yêu mình nhé”.
Giây phút đó tôi cảm nhận được thì ra sự chân thành và ấm áp của cậu đã làm trái tim tôi buộc phải mở cửa đón cậu vào. Tôi không chút do dự đồng ý ngay sau dòng tin nhắn đó. Tôi như đứng hình và vỡ òa hạnh phúc ngay lúc ấy, còn gì hạnh phúc bằng khi người mình yêu cũng yêu mình.

Đúng là tình yêu của tuổi trẻ ngây ngô, sâu lắng nhưng mang đầy kỷ niệm. Năm tháng ấy chúng tôi cùng nhau đi ăn, đi dạo và cùng nhau cố gắng đạt kết quả học thật tốt.
Mỗi ngày, mở mắt ra tôi đều thấy và cảm nhận tình cảm ấy trong những dòng tin nhắn. Sau những kì thi căng thẳng chúng tôi cùng gặp nhau kể cho nhau nghe, nhìn nhau cười hạnh phúc. Còn có những đêm hai đứa thâu đêm cũng chỉ muốn nghe nhau kể nhiều hơn. Hạnh phúc mỗi ngày đều chỉ có vậy thôi nhưng đủ làm chúng tôi mãn nguyện rồi.
Tình yêu đẹp đẽ đó biến tôi từ một cô gái ít nói, sống nội tâm bỗng mở lòng và cười nhiều hơn. Nó cũng khiến cậu từ một đứa con trai chưa chín chắn bỗng trưởng thành hơn, biết lo cho cô gái ở bên nhiều hơn.
Chàng trai ấy còn đưa đón tôi mỗi ngày, tặng cho tôi những món quà mình thích. Tôi vẫn luôn cảm nhận được cậu là người sống tình cảm, tinh tế trong từng cử chỉ, từng lời nói.
Cậu chẳng phải là người lãng mạn nhưng vì tôi thích cậu luôn làm, làm một cách vụng về nhưng đầy đáng yêu. Nhưng cũng bởi vì cậu trở nên quá tốt, quá hoàn hảo lại khiến tôi trẻ con, bướng bỉnh hơn. Vậy mà cậu vẫn là người chịu đựng tôi rất tốt.
Người ta nói “Tuổi trẻ chưa trải sự đời”. Đúng vậy, chúng tôi trải qua chỉ là hạnh phúc đan xen một ít tủi hờn thôi. Thế nên chúng tôi thỏa sức mơ ước, mơ về ngôi nhà ngập tràn hạnh phúc. Chúng tôi nghĩ về nơi mình sẽ sống, ngôi nhà mình thích và cả độ tuổi kết hôn.
Nhưng thật buồn, mọi thứ chỉ tồn tại vỏn vẹn 2 năm không hơn không kém. Hai đứa cùng nhau quyết tâm thi đỗ ngôi trường mơ ước và vẫn không quên chọn cùng một thành phố.
Ngày nhận kết quả chúng tôi vui đến phát khóc nhưng nào hay bắt đầu từ đây mọi hạnh phúc chỉ còn là riêng của mỗi người. Sau ngày đó chúng tôi bị cuốn theo những bộn bề riêng đã dần đẩy hai đứa ra xa, rồi đột nhiên tin nhắn thưa dần, mọi cuộc gọi cũng ít hơn và chọn cách im lặng cùng nhau.
Tôi chẳng nói gì, cậu cũng vậy. Phải chăng cậu cũng đã quá mệt mỏi khi phải lo cho tôi, quá mệt mỏi với đứa không chịu lớn như tôi, nên chắc có lẽ rằng cậu muốn tìm một người đủ trưởng thành để thấu hiểu cậu. Và đích đến cuối cùng của tình yêu này chẳng phải là một đám cưới mà lại là kết thúc tiếc nuối.
Hai đứa rời xa khi trong lòng cũng chẳng biết được một lý do rõ ràng, chỉ kịp thấy nhau vội vàng lau hàng mi đẫm lệ. Tôi chạy thật nhanh để chẳng còn phải thấy cậu thêm một giây nào nữa, để rồi lao đầu vào nhỏ bạn thân khóc như trẻ con.

Tôi xóa đi mọi thứ có cậu, cũng chẳng còn thấy nhau ngay cả trên mạng xã hội. Tôi cứ nghĩ như vậy thì mọi thứ sẽ ổn nhưng không nó lại khiến tôi nhớ cậu nhiều hơn.
Tôi chợt nhớ ra “Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Tôi cũng cảm nhận được cậu buồn tột độ, buồn đến nỗi không còn mạnh mẽ nỗi, nhưng mọi cố gắng của hai đứa đều khiến đối phương chán nản. Cuộc tình đã chóng vánh kết thúc để lại một vết thương khó lành trong trái tim của nhau.
Thật ra nếu gặp được người phù hợp thì mọi thời điểm đều trở nên đúng. Người phù hợp và có duyên thì có chạy bốn biển chúng ta vẫn phải gặp nhau thôi, nhưng chung quy lại mọi lý cũng chỉ là bao biện cho nỗi buồn. Đúng thật là “Tôi và cậu như Bà Triệu với phố Huế, không những song song mà lại còn ngược chiều”.
Sau mọi đổ vỡ của tuổi trẻ chúng tôi lại có thể trưởng thành hơn, mạnh mẽ vượt qua mọi thứ. Chúng tôi không còn cố chấp, quan trọng hơn là bản thân tự biết chăm sóc, tự yêu chính mình nhiều hơn.
Có lẽ người ta nghĩ sau mọi đổ vỡ, người ta nhận được là nước mắt, thất vọng và nỗi buồn. Tôi lại nghĩ khác, chính chúng ta sẽ có thời gian nhìn mọi thứ, làm nhiều điều mình chưa từng. Đặc biệt hơn là “Học cách trở thành chính mình ở trạng thái tốt đẹp nhất. Và tuổi trẻ đừng ngại thất bại hãy sống và làm điều bản thân thích, yêu người mình muốn mặc cho có chia ly.
Theo blogradio.vn






