Tình yêu nông thôn: Ngày Valentine cũng đã ghé thăm
Thứ Hai, 14/02/2005
Đối với họ, đi làm đồng là dịp để quen nhau, tìm hiểu nhau. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.
Đôi lứa yêu nhau cũng tặng nhau hoa hồng, thanh sôcôla ngọt ngào và đi chơi xa hơn thường ngày một chút. Các bậc cha mẹ rộng rãi hơn trong chuyện yêu đương của con cái. Bác L. ở Tiền Giang nổi tiếng trong xóm vì sự “mạo hiểm” của bác. Hai cô con gái cùng “một nửa yêu thương” sống như vợ chồng, cùng làm cùng ăn, sau mấy năm mới tính chuyện cưới xin. Và dĩ nhiên là dưới sự đồng ý của bác.
Trái lại, bác X. cùng xóm lại được xem là phong kiến hơn. Cô con gái lớn xinh đẹp luôn làm bận lòng bác. Cứ mỗi tối là có một chàng đến nhà nói chuyện đến tận 10 giờ khuya. Có chàng bạo gan xin phép đưa nàng đi chơi nhưng đều bị bác X. từ chối. Bác nói: “Tui chỉ cho phép tụi nó tới nhà chơi rồi về, tui không cho con gái đi ra đường ban đêm vì ở quê tai tiếng lắm”. Chiến thuật của bác đã làm nao núng không biết bao nhiêu chàng trai. Có lẽ đây cũng là một phương pháp hay để… kén rể!
Khác với chốn thị thành, nông thôn không có những quán kem, cà phê, công viên để những kẻ yêu nhau tâm tình. Nhưng đó chỉ là “chuyện nhỏ” vì “yêu nhau mấy núi cũng trèo”. Họ đèo nhau vào thị trấn, lên thị xã ăn uống, đi hội chợ. Những đôi không đủ điều kiện đi xa thì chốn hò hẹn lí tưởng là… hóng mát bờ kênh. H., một cô gái đã tuổi hăm nhưng vẫn còn yêu thích tự do, cho biết: “tụi chị ít khi lên thị xã, thường là hai tuần đi một lần, thường ngày anh tới chơi thì tụi chị ngồi ngoài hành lang nói chuyện”.
Cho dù yêu nhau kiểu nào, chung qui vẫn đi theo luật “lân la, lê lết, liều lĩnh”. Và liều lĩnh để có kết quả hay hậu quả phụ thuộc vào “gia giáo” của các ông bố bà mẹ. Nhưng bản thân tình yêu vẫn tồn tại một sức mạnh ghê gớm dù ở nông thôn hay thành thị.






