Một cô gái 20 tuổi yêu người đàn ông hơn mình 18 tuổi, đã có vợ và hai con. Anh ta hứa sẽ ly dị vợ và về chung sống với cô sớm thôi. Tất cả bạn bè đều nói, người đàn ông này chỉ muốn đùa giỡn với cô thôi chứ thật lòng anh ta nào có yêu thương gì cô. Cô gái làm sao lại không biết điều đó. Cô cũng rất muốn không đợi chờ anh nữa, nhưng lại không nỡ rời xa. Cô biết năm tháng trôi đi rồi cô sẽ già, anh có thể bỏ rơi cô bất cứ lúc nào anh muốn, nhưng cô không nỡ bỏ cuộc. Cô cho anh thời hạn đến cuối năm phải dứt khoát mọi chuyện cho xong, qua thời hạn đó cô sẽ không đợi nữa. Nhưng nhiều cái cuối năm trôi đi, cô vẫn tiếc nuối nếu phải nói một lời chia tay. Gia hạn thực ra chỉ là vì cô muốn kéo dài tình yêu thêm mà thôi. Cô sẵn sàng vì yêu mà bất chấp tất cả. Cô biết mình sai rồi nhưng vẫn không muốn quay đầu trở lại hoặc là chẳng biết làm cách nào để sống nếu thiếu anh ấy. Từ lâu, cô đã nhận định chỉ có thể yêu mình anh ta thôi, vậy nên cô tự nguyện trói buộc cả đời mình vào một lời hứa.
Chúng ta thường bảo yêu một người là phải yêu ưu điểm và chấp nhận cả khuyết điểm của người ấy. Anh ấy không được tốt cho lắm, hay bội hứa, thích rượu chè đàn đúm, tư tưởng chiếm hữu lại cao nên thường ghen tuông vô cớ. Em biết rõ mười mươi rằng nếu sống cả đời với anh ấy thế nào cũng đau khổ, đã mấy lần kiên quyết nói chia tay, nhưng chỉ cần anh ấy một thề hai thốt: “Anh sẽ thay đổi”, em lại mủi lòng. Thôi thì khuyết điểm nhiều cũng không sao, miễn là anh ấy yêu em là được.
Anh ấy là chúa đa tình, ở bên anh ấy lúc nào em cũng nơm nớp lo sợ, sợ anh bỏ rơi em, sợ anh rời xa em. Em không dám trách anh ấy quá nặng lời, không dám hờn giận điều gì quá lâu, sợ khi em tạm thời vắng mặt trong cuộc sống của anh ấy, một người khác rất nhanh sẽ thay thế em. Em tự nhủ, dẫu không thể là người phụ nữ duy nhất của cả đời anh ấy, thì chỉ cần là người phụ nữ cuối cùng anh ấy lựa chọn ở bên là đủ. Tình yêu có lúc là một gánh nặng, một sự chịu đựng vô vọng. Em rõ ràng thấy cái giá phải trả quá lớn, em có thể rời xa anh ấy nhưng em không làm được.
Yêu một người nghèo không đáng lo, nhưng nếu anh ấy chẳng có chí hướng gì to tát cả, không phấn đấu hết mình, không đủ sự cầu tiến, mà ghét nhất là lúc nào cũng vỗ ngực dương dương tự đắc: “Số anh không giàu được đâu. Cứ sống tàng tàng thế này là được rồi”. Giao phó cả đời mình cho một người như thế liệu có hạnh phúc? Em có thể nắm tay anh ấy đi qua những vất vả, nhọc nhằn, cơ cực. Có thể cùng anh ấy gặm mì tôm một vài tháng, thậm chí một vài năm nhưng liệu rồi em có hối hận?
Xin lỗi, vì tình yêu không bán bảo hiểm, nên sẽ chẳng có ai đứng ra đền bù cho em sau những tai nạn ngoài ý muốn, những tổn thất, mất mát và đớn đau có thể đeo bám em đến suốt đời. Thế nên, em hãy yêu và bao dung cho anh ấy vừa đủ, nhưng đừng vì anh ấy mà bất chấp đánh cược cả đời em.
Theo Báo Phụ nữ Việt Nam