Những nỗi nhớ ngọt ngào mang tên tuổi thơ
Thứ Tư, 06/07/2022Trong cái ngây thơ dại khờ ngày ấy, trong cái nắng gay gắt giữa trưa, trong những cánh diều giấy bay trong gió, những cơn mưa rào, tiếng cười nói xen lẫn tiếng mưa rơi trên đường... tôi đã có cả một bầu trời tuổi thơ để nhớ về.
Tôi cảm thấy thật may mắn khi được sinh ra vào thời điểm chuyển giao giữa cổ xưa và hiện đại. Tôi lớn lên trong thời đại không biết Internet là gì, đó là một khoảng thời gian tuyệt vời mà tôi không thể nào quên được. Ở nơi đó tôi có những người bạn trong xóm của tôi, những người đã cùng tôi lớn lên trong một hẻm nhỏ của huyện. Chúng tôi là những đứa con của mảnh đất mang tên “huyện Long Điền”.
Khoảng thời gian đó thật tuyệt vời, tôi nhớ tôi của năm tháng ấy, với đôi mắt trong veo nhìn đời không chút hoài nghi, những đêm chỉ biết đặt lưng xuống giường là ngủ, chẳng cần vắt tay lên trán suy nghĩ, cũng chẳng “thở dài” bởi cuộc sống thường ngày hiện nay.
Những năm tháng cùng bạn bè vui đùa, những năm tháng mà mỗi lần nhớ lại cũng đủ khiến khóe miệng tôi mỉm cười và đôi mắt đẫm nước “rưng rưng”. Dù không xa hoa, lộng lẫy nhưng lại ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Đó là tiếng cười của tuổi thơ, tiếng cười của những đứa trẻ mang nhiều ký ức thanh xuân rực rỡ của mình.
“Thật may vì trong đời chúng ta đã có một khoảng thời gian như thế – khoảng thời gian sống thật với chính bản thân mình và chỉ làm những điều mình thích."
Nhưng rồi ai cũng phải trưởng thành, tại khoảnh khắc tôi nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học, tôi nhận ra bản thân phải lớn lên, phải tạm xa quê nhà, nơi gắn bó với tôi biết bao kỷ niệm.

Mỗi lần về quê chơi, hình ảnh của những đứa bé đeo cặp sách, cùng nhau tung tăng tới trường tôi ngỡ như thấy bản thân mình vào 5 năm trước. Một cô bé ngây thơ, mang nhiều niềm vui của một đứa trẻ con với niềm hạnh phúc duy nhất là được sống bên gia đình cùng lũ bạn luôn mang tiếng cười bên nhau.
Tôi luôn khao khát được quay lại tuổi thơ cùng những người bạn đã tạo nên màu ký ức nghịch dại với những trò cũ ấy, để thấy lòng mình bình lặng trước những bấp bênh của cuộc sống tấp nập. Để thấy rằng dù cuộc sống có ồn ào xoay chuyển thì chúng ta vẫn còn đó - một góc tĩnh lặng và bình yên để nghĩ về.
Tuổi thơ tôi là thế đấy, dù không hào nhoáng nhưng tôi luôn mong muốn được quay trở lại. Dù chỉ là một phút ngắn ngủi thôi nhưng đối với tôi đó là cả một cơ hội, không ồn ào, không náo nhiệt, không phức tạp, không bộn bề, chỉ muốn ùa vào lòng mẹ, ôm trọn bàn tay cha và những tiếng cười vô tư của một đứa trẻ.
Trong cái ngây thơ dại khờ ngày ấy, trong cái nắng gay gắt giữa trưa, trong những cánh diều giấy bay trong gió, những cơn mưa rào, tiếng cười nói xen lẫn tiếng mưa rơi trên đường... tôi đã có cả một bầu trời tuổi thơ để nhớ về.
“Ai cũng có một nơi để quay trở về, đó là nhà. Và có ít nhất một khoảng thời gian trong đời để muốn trở lại, đó chính là tuổi thơ.”
© Bích Lệ - blogradio.vn






