Lời yêu thương khó nói
Thứ Sáu, 18/01/2008Không quen thể hiện sự quan tâm, ngại ngùng khi nói những lời yêu thương với cha mẹ, hay ngược lại là với con cái của mình… là một thực tế diễn ra lâu nay ở nhiều gia đình. Họ lý giải rằng: Không nhất thiết cứ phải nói ra, trong lòng mình có tình cảm yêu thương, thế là đủ. Nhưng ít ai ngờ rằng đó lại chính là lý do đẩy mọi người trong gia đình dần xa với tình cảm của những người thân yêu từ lúc nào không hay.
Mỗi khi thấy Hương – cô bạn trọ cùng phòng nghe điện thoại của bố gọi lên, Thủy (ĐH Luật Hà Nội) lại ngồi im lặng thu mình. Đó là những lúc cô cảm thấy tủi thân vô cùng. Đã rất nhiều lần cô thèm được nghe những câu nói tình cảm giống như bố Hương nói với con gái: “Con đã ăn cơm chưa? Bố gọi điện vì nhớ con gái yêu quá. Nhớ đừng thức khuya quá con nhé…”. Hình như chưa bao giờ bố nói với Thuỷ những câu như vậy.
Mỗi khi bố gọi điện lên là chỉ để thông báo bố vừa gửi tiền cho, hay ở nhà vừa xảy ra chuyện gì đó. Thế nên cô rất ngạc nhiên khi thấy Hương có thể “buôn” điện thoại với bố cả tiếng đồng hồ, có thể buông vài ba câu trêu đùa với bố, trong khi cô thì chưa khi nào có thể nói chuyện với bố mình được quá năm phút: “Có việc gì không bố? Còn gì nữa không bố?...” rồi cúp máy. Thực sự cô không biết phải nói chuyện gì với bố ngoài những chuyện cơ bản như xin tiền và trả lời một số câu hỏi mang tính “thủ tục” của bố.
Nhiều lúc cũng muốn bắt chước Hương, muốn thể hiện sự yêu thương với bố một chút, muốn tếu táo với bố vài câu, nhưng mãi mà cô không thể làm được: “Từ bé đến lớn đã thế rồi, tự nhiên bây giờ lại bảo “Bố ơi con yêu bố lắm” thì cứ làm sao ấy, mình không quen và chắc chắn bố mình cũng không quen” – Thủy giãi bày. Với cô, những câu nói yêu thương, nũng nịu tưởng chừng như rất dễ dàng nói ra và thường xuyên xuất hiện trong cuộc trò chuyện của bố con Hương, thì lại vô cùng khó khăn và hiếm hoi đối với cô và bố mình.
Chuyện của Linh (ĐH KHXH&NV HN) cũng tương tự. Lần cả lớp Linh đi thực tế một tuần ở Quảng Ninh, trong khi mấy cô bạn ở cùng phòng ngày nào cũng thấy bố mẹ gọi điện thoại hỏi thăm, dặn dò, nhắc nhở thì Linh lại không hề nhận được một cú điện thoại nào từ bố mẹ. Tưởng chừng cô từ nhỏ đã quen với việc lạnh lùng, khô khan tình cảm của bố mẹ, nhưng giờ đây, khi mà “sáng nào bố của Nhung cũng gọi điện đánh thức bạn ấy dậy và hỏi xem hôm nay sẽ đi những đâu, làm những gì? Hay là buổi tối, khi mọi người tắt điện đi ngủ thì vẫn nghe thấy tiếng của Mai rì rầm nói chuyện điện thoại với mẹ, kể cho mẹ nghe về những món ăn lạ ở đây hoặc chỉ để khoe hôm nay vừa được lên mỏ than xem mọi người làm việc… thì mình mới cảm thấy tủi thân và có chút gì đó xấu hổ với các bạn” – Linh tâm sự.
Không riêng gì với Thủy, Linh, mà rất nhiều người khác cũng có tình trạng tương tự. Những hành động, cử chỉ, lời nói thể hiện sự quan tâm yêu thương đối với cha mẹ - con cái quả là rất hiếm hoi nếu như không nói là không hề xuất hiện trong nhiều gia đình.
Lý giải về điều này, các bậc phụ huynh cho rằng, do không hình thành thói quen từ khi con còn nhỏ, nên đến khi con cái đã lớn thì việc này càng trở nên khó khăn. Hơn nữa, hầu hết trong các gia đình, cha mẹ đang còn có nhiều mối quan tâm khác rất bức thiết, như vấn đề về kinh tế, việc nuôi dạy con ăn học… nên vô hình chung đã lãng quên đi việc thể hiện tình yêu thương đối với con cái mình. Chính từ đó, một hệ quả tất yếu là con cái cũng có biểu hiện ngược trở lại như vậy đối với cha mẹ mình.
Có nhiều người lại lập luận, chuyện nói lên những câu yêu thương với cha mẹ - con cái là một điều “xa xỉ”: “Bố mẹ nào mà chẳng thương yêu con mình, và ngược lại, con nào mà lại không thương bố mẹ, đâu cứ nhất thiết cứ phải nói ra thì mới cho là yêu thương”, Tuấn (ĐH Xây dựng HN) cho biết.
Thế nhưng tâm lý chung của con người là luôn muốn được quan tâm, vỗ về. Những khi đi xa, những lần chuẩn bị làm một việc quan trọng, kể cả những khi thành công hay thất bại, ai cũng mong ngóng nhận được một lời động viên, sẻ chia từ người thân của mình. Và ngay cả trong những lúc bình thường thì lời yêu thương lại càng trở nên cần thiết hơn bởi nó sẽ càng giúp cho tình cảm của mọi người trong gia đình được thêm thắt chặt và niềm hạnh phúc sẽ càng được nhân lên.
Lại có một thực tế khác cũng rất đáng quan tâm, đó là khi càng lớn tuổi thì sự thể hiện tình cảm của con cái đối với cha mẹ càng ít đi. Vì vậy theo lời khuyên của các chuyên gia tâm lý thì ngay từ khi còn nhỏ, bố mẹ nên tập và duy trì cho con thói quen thể hiện tình cảm với bố mẹ và những người thân trong gia đình bằng những câu nói, những cử chỉ hay những hành động cụ thể. Đặc biệt là ở giai đoạn khi trẻ sắp bước vào tuổi dậy thì, bởi lẽ đây là giai đoạn vô cùng quan trọng trong việc hình thành tâm lý, tính cách của trẻ.
Việc tạo nên, thắp sáng và duy ngọn lửa tình yêu của gia đình là điều vô cùng cần thiết, nó sẽ đem lại một sức mạnh tinh thần to lớn cho các thành viên trong gia đình mà không gì có thể so sánh được. Khi nhận được sự quan tâm, những lời nói âu yếm của cha mẹ sẽ giúp cho con cái có thể trực tiếp cảm nhận được tình yêu mà cha mẹ dành cho mình, đây sẽ là cơ sở vô cùng quan trọng để tạo dựng một tâm hồn cởi mở, giàu tình cảm, biết quan tâm tới mọi người xung quanh ngay từ khi còn là trẻ thơ.
Và đối với con cái, nhất là những ai trong lứa tuổi thanh thiếu niên, đã và đang chuẩn bị trở thành người lớn thì lại càng cần phải thể hiện sự quan tâm đến người thân yêu của mình, bởi chỉ một câu nói yêu thương cũng đã làm cho cha mẹ cảm thấy ấm lòng về một người con hiếu thảo.






