Trang chủ / Trẻ em, vị thành niên /

Chuyện thật của tôi: Hạnh phúc nguỵ tạo

Thứ Ba, 16/05/2006
Mọi chuyện bắt đầu khi ba tôi đột ngột qua đời. Mẹ làm ăn ngày một thua lỗ. Xe cộ, đất đai, nhà cửa bán hết. Anh chị đủ lớn để tự đi làm, duy mình tôi còn quá nhỏ vì vậy mà tôi phải theo mẹ tìm nơi ở khác. Chúng tôi chuyển đến một xóm nhập cư đủ mọi thành phần. Và từ đây tôi bắt đầu một cuộc sống nhiều thử thách.

Những nụ cười để che giấu giọt nước mắt

Chỉ một tuần sau khi chuyển đến tôi đã quen gần hết mọi người trong cái xóm ấy. Nguyên nhân rất đơn giản, đám trẻ bụi đời thấy tôi ngồi khóc ở một góc khuất của nhà thờ, chúng tưởng tôi muốn tranh giành địa bàn nên đã thẳng tay nện tôi một trận ra trò. Mọi người đổ ra xem, người thì cười sung sướng, kẻ cổ vũ kịch liệt, vài người sợ tôi chết sẽ gây phiền phức nên vào can và lau chùi những vệt máu. Thế là từ đó đi đâu tôi cũng gặp người quen.
    
Điều may mắn là mẹ luôn đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về, bà không biết nhiều về những chuyện của tôi. Nếu bà nhìn thấy ai đó bạt tai tôi thì mọi chuyện sẽ khác. Tôi và cả cái xóm nhập cư này đều biết rằng, để bảo vệ đứa con gái ốm yếu, mẹ tôi có thể làm bất cứ điều gì. Tôi phải nói dối rằng đi đá bóng nên bị ngã. Từ đó trở về sau, mỗi lần đánh tôi người ta lại cố gắng đấm đá ở những chỗ ít nhìn thấy, điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu, dẫu sao tôi vẫn muốn mẹ được yên ổn.
 
Những ngày sau đó còn khó chịu hơn. Mỗi buổi sáng khi mẹ tôi vừa bước ra khỏi nhà chính là lúc đủ mọi loại người bước vào căn phòng trọ tồi tàn của tôi như thể bước vào nơi công cộng. Một vài cặp trai gái hò hẹn và rồi họ không ngần ngại tống cổ tôi ra khỏi phòng khi cần tình tự. Lũ hút chích thì mặc sức giãy giụa. Những kẻ móc túi thì ngày nào cũng nện nhau vài trận trong phòng. Còn những đứa ngoan nhất xóm thì ăn trộm tiền bố mẹ đến gầy sòng loạn xạ. Tất nhiên là tôi đã chống cự và người ta lại đánh, lại mang mẹ ra hù doạ. Một đứa trẻ không nhà, không cửa thì còn gì đáng sợ hơn là sự an nguy của mẹ. Tôi thương mẹ đến phát điên nên không chống đối và cũng không đồng tình. Tôi trơ mắt nhìn người ta, cười và xót xa. Có đôi khi người ta ngạc nhiên vì cái sự cười đến là tội nghiệp của tôi. Tôi cười ra nước mắt, cười nghẹn ngào, uất hận. Tôi muốn mẹ hiểu rằng, tôi vô tư, vui vẻ và luôn hạnh phúc như một đứa trẻ giàu có. Tôi không muốn mẹ mang mặc cảm vì làm khổ con cái. Tôi muốn che đậy cái yếu đuối thảm thương trong lòng mình. Thậm chí còn muốn thách thức những kẻ táo tợn nhất. Nói chung là tôi luôn tỏ ra yêu đời.
 
Một năm sau đó thì mẹ tôi phát hiện ra mọi chuyện, bà lặng lẽ thu xếp. Mẹ và tôi chuyển đi một nơi khác. Nhưng từ đó trở đi tôi đâm ra lầm lì và có phần hư đốn. Lũ bụi đời ở xóm nhập cư vẫn đeo bám và tôi bắt đầu mắc những sai lầm. Tôi đánh bài giỏi, thèm thuốc lá và hay uống rượu. Có một lần tôi đã thử heroin. Nhưng mọi chuyện chỉ có thế, tôi làm tất cả mọi việc không phải do bị ép buộc hay rủ rê. Tôi làm vì sợ hãi và cô độc. Mỗi ngày tôi đều nhớ bố đến phát điên, lo lắng cho mẹ và sợ hãi những thứ vô hình. Tôi ghét cái cảm giác chờ đợi mẹ mà không biết bà đang làm gì, có bị ai hãm hại không. Càng sợ tôi lại càng muốn giao du với lũ bạn không nhà, không cửa. Có một điều rất lạ là mỗi khi tôi định làm một cái gì đó đáng xấu hổ thì toàn thân lại run rẩy. Trong đầu quay cuồng hình ảnh bố mẹ buồn bã, đau đớn. Và đêm nào cũng vậy, tôi thức rất khuya để nhìn ngắm gương mặt xanh xao của mẹ. Để rồi khi tôi vừa chợp mắt thì hình ảnh bố lại hiện về, nguyên vẹn và mờ ảo. Bằng cách nào đó mà hai người tôi yêu quý nhất: một người chỉ vương vấn linh hồn nơi trần thế và một người luôn bận rộn với miếng cơm manh áo lại xuất hiện kịp thời, ngăn cản không cho tôi sa ngã.

Có những lúc tôi không nhớ nổi mình tên gì

Năm tôi học lớp 12 thì mẹ bệnh nặng, tưởng như không thể qua nổi. Nguyên nhân là vì mẹ biết được những mối quan hệ lén lút bao năm qua của tôi. Trong một vụ trộm cắp bị công an tóm gọn, người ta đã khai ra tôi, mặc dù tôi chẳng dính líu gì cả. Tôi được tha sau một ngày hỏi cung, nhưng hậu quả thì khá nặng nề: mẹ hoảng loạn và mọi người nhìn tôi với ánh mắt dè chừng. Vì sợ nhiễm HIV nên mẹ dắt tôi đi khám bệnh, kết quả là tôi chẳng có dấu hiệu nào của AIDS hay ma tuý, thay vào đó là một tá bệnh: viêm xoang, thấp khớp, yếu tim, yếu thận... quan trọng nhất là chứng trầm cảm nặng nề. Trí nhớ ngày một tồi, có nhiều lúc tôi chẳng nhớ mình tên gì. Ông bác sĩ nói rằng tôi có thể bị điên vì đã sống trong sự hoảng loạn, sợ hãi, lo lắng quá lâu. Có thể tôi sẽ sống trong đau khổ, bất hạnh  suốt đời. Có lẽ khi tinh thần yếu đuối thì dễ sinh ra bệnh tật. Tôi đón nhận mọi chuyện bình thản như từ trước đến nay vẫn vậy, nhưng mẹ tôi thì khác, bà lo lắng đến héo hon. Mẹ tôi còn sốc nặng hơn khi nghe kể rất nhiều chuyện về tôi. Đại loại là chẳng bao giờ tôi đi học thêm như những lời tôi nói. Thậm chí tôi còn trốn học nhiều lần để đi làm thêm đủ thứ việc: bán vé số, rửa chén bát, giúp việc nhà, khuân vác...và cả đi ăn xin. Những đồng tiền ít ỏi tôi mang về cho mẹ với đủ thứ lý do: họ hàng cho, nhặt được, trúng vé số, để dành... giờ đây đã bị phanh phui. Tội nghiệp người mẹ bất hạnh, cứ tưởng bao năm qua đứa con út được sống đầy đủ, vui vẻ. Nào ngờ nó lại giấu bà sống một cách khổ sở không đáng có. Trong những ngày nằm bệnh, mẹ luôn bắt tôi hứa là phải cắt đứt mọi mối quan hệ không cần thiết, không tốt lành. Tôi phải sống thật sự hạnh phúc và nếu có thể thì cố gắng vào đại học. Tôi hứa tất cả những gì mẹ muốn và quyết tâm làm bằng được.

Một buổi tối thứ 7, tôi họp mặt tất cả những người bạn xấu xa nhất lại. Tôi nhờ họ mua một liều lớn bột trắng, đủ để giết chết một người. Khi họ tò mò muốn xem tôi diễn trò gì thì đột nhiên tôi quỵ xuống và ôm mặt khóc nức nở. Đó không phải là biểu hiện bình thường nhưng trong giây phút ấy tôi đã không thể kìm nén, tôi nghĩ về mẹ và thấy rõ nỗi vật vã của bà nếu biết tin tôi chết. Mặc cảm tội lỗi làm tôi mềm yếu. Trong tiếng nấc tôi đã nói những lời chân thành với những kẻ làm khổ cuộc đời tôi. Rằng tôi cần bình yên, dù sống hay đã chết. Tôi muốn sống cho ước mơ của người mẹ luôn gặp nhiều khổ đau. Và nếu họ không buông tha, không trả lại sự trong sạch cho tâm hồn tôi thì liều thuốc này đủ để cho tôi trả giá vì đã quen biết và đồng loã với họ. Tôi sẽ chết và người ta sẽ nghĩ tôi bị sốc thuốc, chẳng liên quan đến ai. Sẽ chẳng ai thương tiếc tôi ngoài người mẹ già nua khốn khổ. Mọi chuyện như một bi kịch, nhưng tôi lại được giải thoát từ giây phút ấy. Những con người lầm lỗi ấy đã khóc cùng với những mong muốn của tôi. Từ đó trở đi họ không bao giờ tìm đến tôi, không nhìn khi gặp tôi trên cùng một con đường.

Giờ đây tôi đã là sinh viên đại học, sắp ra trường và tương lai rộng mở. Mẹ bình yên trong một ngôi nhà xinh xắn luôn tràn ngập tiếng cười của những đứa cháu đẹp đẽ. Đó là điều quý giá nhất mà tôi có được. Ký ức  mỗi người dù xấu hay đẹp thì người ta vẫn không thể xoá mờ được, và tôi cũng vậy.

NGUYỄN THỊ NHƯ QUỲNH (Lớp Báo chí 3, ĐH KHXH & NV TP.HCM)


Tin khác

An toàn cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ: Những mối nguy hiểm lớn nhất cần chú ý

Thứ Sáu, 21/11/2025
Ở độ tuổi này, bé còn quá nhỏ để tự mình gây ra nhiều rắc rối. Tuy nhiên, sự an toàn của bé luôn phải đặt lên hàng đầu. Ngay cả trước khi em bé chào...

Tạo ra những trải nghiệm tích cực cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ

Thứ Hai, 20/10/2025
Năm đầu đời là giai đoạn phát triển và trưởng thành vượt bậc của em bé. Thật dễ dàng để nhận ra em bé trong vòng tay bạn đã trở thành một đứa trẻ...

Hiểu các dấu hiệu và giai đoạn dậy thì ở nam giới

Thứ Ba, 26/08/2025
Tuổi dậy thì không giống nhau ở mỗi người. Độ tuổi bắt đầu, thời điểm kết thúc và những thay đổi xảy ra đều khác nhau ở mỗi người.

Cho con bú khi trẻ có vấn đề về sức khỏe

Thứ Ba, 19/08/2025
Một số vấn đề sức khỏe có thể khiến trẻ khó bú mẹ hơn. Tuy nhiên, sữa mẹ cung cấp khởi đầu khỏe mạnh mà bé cần, điều này càng quan trọng hơn nếu...

Nếu tôi bị bắt nạt thì sao?

Thứ Sáu, 15/08/2025
Không thể coi nhẹ sự bắt nạt. Hãy nghe những chia sẻ từ các bạn trẻ!

Hoạt động sau giờ học: Đạt được sự cân bằng phù hợp

Thứ Năm, 07/08/2025
Phụ huynh có thể băn khoăn không biết hoạt động ngoại khóa bao nhiêu là phù hợp với con mình.

Bài viết nổi bật

Kiểm tra chỉ số BMI online

ĐO CHỈ SỐ CÂN NẶNG - CHIỀU CAO (BMI) ONLINE

Chiều cao của bạn (cm)

Cân nặng của bạn (kg)

Bài viết mới