Trang chủ / Trẻ em, vị thành niên /

Cha đ? yêu nó như th?

Thứ Tư, 18/04/2007

Hôm nay có đoàn ca nhạc từ TP. HCM ra Hà Nội biểu diễn, thấy băng rôn và tờ rơi đầy đường phố, vài dòng chữ to với một số ca sĩ nổi tiếng: Lam Trường, Mỹ Linh gì đấy. Nó đạp xe về nhà, ngồi phịch xuống giường và bật quạt hẳn số 3 để xua tan cái nóng bức của đầu mùa hè.

Tự nhiên nó thấy buồn, lý do ấy cũng không rõ ràng, không định hình và không giải thích được... Hình như sự hiện diện duy nhất trong trí óc nó bây giờ là hình ảnh người cha, niềm tự hào, người luôn mang lại niềm vui cho nó.

Ngày xưa hồi còn bé tí xíu, cha thường chở nó đi xem các chương trình ca nhạc. Khi còn ở cái tuổi nhi đồng hễ cứ có chương trình ca nhac thiếu nhi nào ở rạp hay ở cung văn hoá, cha lại đưa nó đến đó xem. Nó thích và hào hứng lắm. Được cái nó học thuộc nhanh các bài hát. Nó cũng thích múa và múa cực kì dẻo. Vì thế cứ sau mỗi chương trình nó lại về hát cho cha mẹ nghe. Được mọi người khen, nó càng hát say sưa hơn. Cha quý nó, lại thấy có niềm đam mê âm nhạc nên cho nó sinh hoạt ở cung thiếu nhi tỉnh. Ở đó ai cũng thương, cũng yêu nhiều, đều tấm tắc khen nó ngoan, học giỏi. Nó thích.

Lớn lên một chút, hình như nó bắt đầu biết suy nghĩ về tương lai, về sự lựa chọn con đường đi cho riêng mình. Nó lao vào học, học hết mình như quên cả sở thích vốn có của nó mặc dù nó biết nếu kết hợp được cả hai việc học và hát thì tốt. Nhưng “một nghề cho chín còn hơn chín nghề”. Nó suy nghĩ chín chắn để đưa ra quyết định cuối cùng. Cha yêu nó lắm. Thấy con học nên càng dành nhiều thời gian hơn, ít đi xem diễn, hạn chế hát hơn. Biết làm sao được, cha vẫn bảo “kiến thức của ta chỉ là hạt cát giữa biển cả mênh mông mà”. Vậy là cha đã nghiêng hẳn sang ý kiến của nó. Cha quý và trân trọng những ước mơ và nguyện vọng vủa nó. Nó học nhưng không phải lúc nào cũng vùi đầu vào học, bởi như thế là học vẹt, học gạo. Nó phải có những lúc nghỉ ngơi chứ! 

Vào những ngày nghỉ hay khi có những chương trình ca nhạc lớn, nó vẫn đi xem mà không chao giờ phải đi một mình cả. Chao giờ cũng vậy, cha đều đưa nó đi, bạn bè đứa nào cũng tấm tắc “ước gì tao được như mày, lớn thế mà cha vẫn chiều như con nít”, lúc đó nó vênh lên tự hào một cách hãnh diện. Đứa khác lòng nghẹn ngào vì mình mồ côi cha từ nhỏ, không được cha chăm sóc, thiếu sự che chở và bao dung. Lúc đó lòng nó nghẹn đắng, thương bạn vô cùng và càng yêu cha nó hơn chao giờ hết.

Nó giống cha, hay cười, lúc nào cũng tươi. Nhưng nó có răng khểnh, duyên hơn một chút. Cha bảo “con hơn cha là nhà có phúc đấy”. Nó sướng rơn vì cha khen và tự hào là niềm tin của cha...

Khi đã bước qua cái tuổi thiếu nhi, khi đã biết nghe những bài hát về tình yêu và tuổi trẻ, những bài hát mà người ta hay gọi là “của người lớn”, thì nó đã trưởng thành và lớn hơn rồi đấy. Nhưng vẫn như thư thường lệ, cha vẫn chở nó đi xem, nhưng cha không đi xem cùng nữa. Vì nó đã lớn, nó có thể xem một mình được rồi mà không sợ ai hết. Lần nào cũng thế, cha chở nó đến rạp rồi bảo “con cứ vào mua vé mà xem, khi nào xong cha lại đến đón, con cứ chờ ở ở chỗ này nhé”. Câu nói quen thuộc hình như chẳng chao giờ nó quên đươc khi mỗi lần nó đi xem các chương trình ca nhạc lớn, thực ra vé cũng mắc, nhưng cha vẫn cho tiền vì nó thích.

Có lần chương trình ca nhạc Ngọc Sơn biểu diễn, bạn bè rủ đi nhưng nó còn phân vân vì nó ngại... không dám xin… Tối đi làm về, cha bảo “cho con 30 nghìn đi xem ca nhạc, ăn cơm nhanh lên rồi cha chở con đi”. Nó từ ngạc nhiên đến nghẹn ngào sung sướng, hạnh phúc biết nhường nào! Nó ôm lấy cha. Nó biết tại sao hôm nay cha chạy xe từ sáng sớm. Mắt nó ướt lệ. Cha bảo: “Lớn rồi còn khóc, hạnh phúc của con là hạnh phúc của cha mà”.

Rồi đến một ngày, nó vào đại học, nhớ lại ước mơ thời bé tẹo tèo teo “lớn lên con làm ca sỹ”. Nó cười. Ai chẳng có nhiều ước mơ, nhưng ước mơ lớn nhất của nó đã đạt được.

Cuộc sống xa nhà gắn với cuộc đời sinh viên thật khổ và gian nan, nhưng nó luôn được cha bên cạnh và động viên. Nó quyết tâm và cố gắng. Bởi vì nó biết, để có được 30.000đ gian khó biết nhường nào. Nó tự nhủ sẽ để dành tiền cho việc học, không xem ca nhạc nữa, nhưng vẫn yêu ca nhac, vẫn hát, vẫn yêu đời.

Hai lăm năm đã trôi qua, không được cha đưa đi xem ca nhạc hay đến các rạp hát nữa nhưng nó vẫn hạnh phúc. Hạnh phúc vì nó có cha. Mỗi lần được nghe giới thiệu hay quảng cáo có đoàn ca nhạc nào đó, nó lại ngồi một mình, nhớ những kỉ niệm ngày bé, nhớ cha nó ở quê nhà.

Hiền Trang

Tin khác

An toàn cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ: Những mối nguy hiểm lớn nhất cần chú ý

Thứ Sáu, 21/11/2025
Ở độ tuổi này, bé còn quá nhỏ để tự mình gây ra nhiều rắc rối. Tuy nhiên, sự an toàn của bé luôn phải đặt lên hàng đầu. Ngay cả trước khi em bé chào...

Tạo ra những trải nghiệm tích cực cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ

Thứ Hai, 20/10/2025
Năm đầu đời là giai đoạn phát triển và trưởng thành vượt bậc của em bé. Thật dễ dàng để nhận ra em bé trong vòng tay bạn đã trở thành một đứa trẻ...

Hiểu các dấu hiệu và giai đoạn dậy thì ở nam giới

Thứ Ba, 26/08/2025
Tuổi dậy thì không giống nhau ở mỗi người. Độ tuổi bắt đầu, thời điểm kết thúc và những thay đổi xảy ra đều khác nhau ở mỗi người.

Cho con bú khi trẻ có vấn đề về sức khỏe

Thứ Ba, 19/08/2025
Một số vấn đề sức khỏe có thể khiến trẻ khó bú mẹ hơn. Tuy nhiên, sữa mẹ cung cấp khởi đầu khỏe mạnh mà bé cần, điều này càng quan trọng hơn nếu...

Nếu tôi bị bắt nạt thì sao?

Thứ Sáu, 15/08/2025
Không thể coi nhẹ sự bắt nạt. Hãy nghe những chia sẻ từ các bạn trẻ!

Hoạt động sau giờ học: Đạt được sự cân bằng phù hợp

Thứ Năm, 07/08/2025
Phụ huynh có thể băn khoăn không biết hoạt động ngoại khóa bao nhiêu là phù hợp với con mình.

Bài viết nổi bật

Kiểm tra chỉ số BMI online

ĐO CHỈ SỐ CÂN NẶNG - CHIỀU CAO (BMI) ONLINE

Chiều cao của bạn (cm)

Cân nặng của bạn (kg)

Bài viết mới