Câu chuyện tình yêu
Thứ Hai, 25/09/2006Đám cưới người bạn thân vào năm 2000 là lần đầu tiên anh gặp cô, buổi gặp ấy chỉ là sự giao lưu bằng ánh mắt. Anh không hiểu tại sao trong hàng trăm người ngồi đó, anh lại chỉ luôn kiếm tìm ánh mắt của cô. Sau những giây phút vô tình bốn mắt gặp nhau ấy, lợi dụng sự hồn nhiên của cô, lợi dụng cả cái không khí vui vẻ của đám cưới, anh đã lưu ảnh của cô không chỉ bằng mắt của mình mà bằng cả chiếc máy ảnh mini đang cầm trong tay.
Biết được rằng cô là bạn của em chú rể, anh đã đến thẳng nhà cô trong vai trò một người thợ đến trả ảnh, mặc dù anh không hề nhận được lời yêu cầu từ cô. Sự hồn nhiên của tuổi 19 đã làm nên nét vui mừng khi nhìn những tấm ảnh đẹp và ngại ngần không dám lấy khi không có đủ số tiền ông thợ yêu cầu. Hiểu được điều này, anh đã chuyển số tiền đó thành 2 cốc trà đá vào một buổi chiều gần nhất. Vậy là họ quen nhau.
Buổi tối của 3 tháng sau, ông trời đã vô tình tặng họ cơ hội để có nụ hôn đầu tiên - nụ hôn có lẽ trong cả cuộc đời anh thật khó có thể quên nó. Dưới mái che nhỏ hẹp của cổng nhà cô gái, họ cảm thấy ấm áp biết bao với nụ hôn của tình yêu nồng nàn và khi tiếng gà gáy sáng họ mới chợt nhận ra nụ hôn ấy đã bắt đầu từ rất lâu và trời cũng đã hết mưa từ lúc nào. Anh ra về và chợt nhận ra môi mình đã bầm tím và nốt hằn của ngón tay cô trên cổ anh từ dạo ấy giờ vẫn còn như lời nhắc nhở cho kỷ niệm sâu sắc của hai người.
Những lần gặp gỡ bạn bè, những cuộc đi chơi lãng mạn, những sự chăm sóc dịu dàng từ cô…làm nên vị ngọt của tình yêu và hạnh phúc khi anh hưởng thụ nó và tự hào khi là một chỗ dựa tinh thần cho cô, là người để cô yêu thương và nhận tình yêu thương. Cứ thế, tình yêu sẽ thật đẹp biết bao và nó sẽ kết trái nếu như hai người không qúa gắn bó nhau, nếu như cô không nhất định quay về lấy cây đàn guitar để họ có thể cùng đàn hát chúc mừng sinh nhật một người bạn.
Anh không tin vào số, nhưng anh tự hỏi tại sao lại có một lý do ngớ ngẩn nào đó để cô không ngồi sau anh như mọi lần họ vẫn làm, mà tự đi xe để rồi chiếc ô tô ấy lại mất phanh vào đúng thời điểm cô đi tới.
Anh như người điên loạn khi ôm xác cô trong tay và không đủ sức để nhìn người anh yêu thương phải một mình đến với một thế giới xa xăm. 3 tháng anh chìm ngập trong đau đớn tưởng như không vượt qua được nếu không có những người thân bạn bè bên cạnh.
Anh trở lại với công việc, giành thời gian cho công việc để bớt đi thời gian nghĩ đến cô. Anh che dấu nỗi lòng của mình sau nụ cười giòn giã vào ban ngày. Nhưng, mỗi khi đêm về những món đồ kỷ niệm vẫn còn nguyên dấu tay cô, nụ cười hồn nhiên và đôi mắt trong sáng của cô từ bức ảnh trên tường cứ hướng về anh như hờn trách số phận đã khiến cô không thể ở bên anh.
Năm năm kể từ ngày anh vĩnh viễn mất cô, lần đầu tiên anh gặp một người con gái - người giúp anh hiểu được nỗi lòng của anh, giúp anh bày tỏ được những chuyện của ngày xưa và cô ấy giúp anh nhận ra rằng anh đã chìm đắm trong sự hồi tưởng. Thật đau đớn, nhưng cô ấy đã đúng. Anh cần biết khép lại quá khứ, sống cho hiện tại và hướng đến tương lai!
Hoa Cát






