Trang chủ / Trẻ em, vị thành niên /

Cảm ơn cô đã dạy em về giá trị của món quà!

Thứ Hai, 20/11/2006

Mỗi năm cứ đến ngày 20/11 khi nhìn bạn bè cùng trang lứa náo nức rủ nhau đến thăm các thầy cô giáo cũ, nó lại nhớ đến cô, người mà nó hằng yêu quý, kính trọng, và thấy thấm thía hơn bài học giản dị mà cô đã từng dạy nó.

20/11 năm ấy, nó học năm cuối đại học. Vừa lo lắng cho luận văn tốt nghiệp, lại phải chạy đôn chạy đáo nghe ngóng xem có chỗ nào tuyển dụng ngành nó theo học không, đồng thời, nó vẫn phải cố gắng “nhồi nhét” nốt mấy môn cuối cùng để cố kiếm tấm bằng giỏi. Chừng ấy việc khiến nó gầy rộc hẳn đi. Trong số các thầy cô giáo trong khoa, nó quý Cô nhất, không chỉ vì Cô giảng dạy chuyên ngành yêu thích của nó, mà vì cách giảng dạy của cô cũng khác biệt, hiện đại hơn và giúp lũ sinh viên tụi nó có cơ hội thực hành, chứ không chỉ học lý thuyết “chay” như nhiều môn học khác. Cô cũng rất quý nó, quý sự chăm chỉ, chịu khó tìm tòi, và quý cả nết sớm biết lo toan cho cuộc sống gia đình của nó. Đôi lúc cô trò ở bên nhau, cô thường hỏi han về gia cảnh của nó, tâm sự với nó về nghề nghiệp và thổi bùng lên ngọn lửa đam mê trong nó. Nó ngưỡng mộ Cô và luôn ao ước sau này sẽ giống như Cô, thành đạt và có một gia đình hạnh phúc.

 

Càng gần đến ngày 20/11, lớp nó càng bàn tán rôm rả, từ chuyện về thầy cô thời còn mặc quần cộc tới trường đến chuyện năm nay sẽ mua quà gì cho thầy cô đang dạy. Ban đầu nó rất ngạc nhiên khi thấy lớp chia thành hai phe phái, một bên nói rằng đến thăm thầy cô tình cảm là chủ yếu, mua tặng thầy cô bó hoa đẹp là được, chứ thầy cô mình ai cũng giàu, nhà to, xe đẹp cần gì đến những món quà của lũ sinh viên nghèo chúng mình. Mà mình có muốn mua quà “xịn” thì cũng lấy đâu ra tiền. Nhóm còn lại cho rằng “phe” bên kia lạc hậu, thời buổi này hoa hoét, quà cáp chỉ là phụ, chủ yếu là “phong bì” kia, dày mỏng nặng nhẹ cũng nằm ở cái đấy cả. Không “lễ” các thầy cô tử tế, lớp đừng mong tốt nghiệp 100%, rồi sao cũng có vài đứa “ngồi chơi xơi nước” thêm năm nữa. Chẳng bên nào chịu nhường bên nào. Cánh nào cũng cho là mình đúng, lý lẽ của mình chính xác. Nó ngơ ngác, không biết đứng về phe nào. Thú thực, 12 năm đi học phổ thông cộng với ba năm học đại học, nó chưa từng biết đến khái niệm “lễ thầy cô” ngày 20/11, đặc biệt là với mục đích “kiếm điểm” như bọn bạn nói. Thi thoảng trước đây, ngày 20/11 nó theo bạn bè đến thăm thầy cô giáo, hồn nhiên với những bó hoa tự hái, hay với những rổ hoa quả trong vườn nhà có sẵn. Nó không biết đến “thế giới phong phú” của quà tặng mà thành phố đang sở hữu. Suốt ba năm vừa qua, cứ đến ngày 20/11 nó lại tranh thủ về thăm nhà, vì cha nó cũng là thầy giáo. Nó muốn nấu cho cha một bữa cơm thật ngon trong ngày này. Năm nay, cha nó lên Hà Nội dự đám cưới chị họ của nó đúng vào dịp này, nên nó không về quê nữa. Vậy mà lại bị lôi kéo vào cuộc tranh luận của đám bạn. Khó nghĩ thật!

 

Nó còn chưa kịp nghĩ ra lý do “dễ chịu” để thuyết phục bọn bạn theo trường phái cổ điển của nó, coi ngày 20/11 để tôn vinh thầy cô, nhưng không phải bằng những món quà vật chất, mà bằng sự yêu kính của lũ học trò trong suốt cả năm học, bằng sự gần gũi, tâm tình để thầy và trò hiểu nhau hơn.... thì lại được đứa bạn thân cho biết một tin “quan trọng”. “Trời ơi, mày chẳng biết gì cả, suy nghĩ chuyện đó làm gì cho mệt đầu. Chúng nó chỉ vờ bày ra cuộc tranh luận đó thôi. Chẳng có quà bánh hay thăm hỏi tập thế gì đâu. Cá nhân hoá hết rồi. Mà này, mày không chuẩn bị đi thầy cô à? Liệu liệu mà nghĩ, không đi, khéo bằng giỏi cũng chẳng thấy đâu, mà ngay cả suất học bổng kỳ này cũng tuột khỏi tầm tay đấy, mày ạ. Rồi thì lấy đâu ra tiền mà đóng học phí. Ngố cũng vừa vừa thôi mẹ trẻ. Mai tao rảnh, sẽ dẫn mày đi mua quà. Ít nhất cũng phải đi vài ba môn “khoai” của kỳ này chứ...” Chẳng kịp để nó “tiêu hoá” hết lượng thông tin, đứa bạn thân làm một tràng dài rồi hối hả ra về, chỉ kịp dặn với theo: “Chiều nay mày cứ đi dạy thêm đi, tao đi tham khảo thị trường xem thế nào nhé”.

 

Cầm phong bì tiền công của hai tháng dạy thêm trong tay, nó vui quá. Nhất định năm nay phải mua quà cho cha mới được. Một chiếc áo sơ mi trắng, cha nhé. Con biết lâu rồi cha chưa tự mua cho mình tấm áo mới. Nó mỉm cười mà khoé mắt hơi cay cay. Nó lướt qua phố. Phố xá thật tấp nập, tràn ngập hoa và áo trắng học trò. “Kể cũng lạ, có lẽ chỉ có người Việt Nam mình mới có truyền thống tôn sư trọng đạo như thế này...”, đang miên man nghĩ, nó chợt nghe thấy tiếng gọi của đứa bạn thân. Dừng xe sát hè phố, nó đợi bạn. Đứa bạn ào đến, ríu rít: “Thế nào công chúa, nghĩ kỹ lời bạn nói hôm qua chưa?”. Chưa bao giờ nó lại thấy mình dễ dao động như lúc này. Ừ, bạn nói cũng phải, nhỡ mà... Nó nghĩ đến khuôn mặt lo lắng của cha khi nó hỏi xin tiền học phí. Không, nhất định không được, nhất định mình vẫn phải dành được học bổng của kỳ này. Nó quyết định đi theo bạn. Hai đứa lang thang hồi lâu, thỉnh thoảng thấy món đồ xinh xắn lại sà vào, nhưng rồi lại vội vàng đứng lên, đắt quá, đồ đẹp như vậy nó lấy đâu ra tiền. Nghĩ đến số tiền có trong túi, nó quyết định sẽ chỉ mua hai món quà, một cho Cha và một cho Cô, những người mà nó yêu quý nhất. Rốt cục, nó cũng chọn được một chiếc áo trắng, chất vải dày dặn, sờ mát cả tay cho cha và một chiếc đĩa đựng hoa quả bằng pha lê tuyệt đẹp cho Cô. Còn lại chút tiền, nó cẩn thận gửi cho đứa em gái ở quê nhà. Em nó học lớp 12 rồi, cũng cần có chút tiền để mua sách nâng cao về ôn thi đại học. Nó lặng lẽ chở thêm chục gói mì tôm, phần của nó trong những ngày sắp tới.

 

Ngồi trước cô, nó bỗng thấy bối rối, và xấu hổ vì những toan tính của mình. Hai tay đưa quà cho cô, nó lí nhí: “Em chúc mừng Cô nhân ngày 20/11. Em chúc Cô luôn khoẻ mạnh và trẻ trung”. Cô ngạc nhiên: “Sao thế này, cô học trò cưng của tôi lại bày đặt gì đây”. Và nghiêm khắc nhìn nó: “Cô biết hoàn cảnh em còn rất khó khăn. Em đến chơi là cô vui rồi. Sao lại tốn tiền mua quà cho cô làm gì?”. Mặt nó đỏ bừng: “Cô ơi, có gì đâu ạ. Em chỉ muốn tặng cô thứ gì đó làm kỷ niệm thôi ạ”. Cô vẫn chưa chịu dừng: “Để cô xem nào, xem chút kỷ niệm của em là gì nào. Cô mở được chứ?”. Nó nghĩ cô đã chịu nhận nên bớt căng thẳng hơn: “Vâng, ạ, cô mở ra xem đi, em chắc cô sẽ thích mà. Nó rất hợp với bàn ăn nhà cô, cô ạ”. Tay cô run run: “Ngân, nói cho cô biết em mua cái này ở đâu? Có trả lại người ta được không?”. Nó thực sự sợ hãi: “Dạ, cô bảo sao cơ ạ? Sao lại trả lại người ta? Cô không thích ư?”. “Cô biết chiếc đĩa này rất đắt, có lẽ phải bằng tiền ăn của em cả tháng đấy. Cô không biết em tặng cô món quà này để làm gì, có giống lý do mà một số bạn khác xin cô không. Nhưng cô không thể nhận nó được, em hãy cầm về đi và mang trả lại người ta,  lấy tiền đó để bồi dưỡng sức khoẻ, sắp thi học kỳ đến nơi rồi. Và đừng bao giờ làm thế này nữa”. Nó cúi gằm mặt, cảm thấy mọi thứ trên cơ thể đều thừa thãi, không biết trốn đi đâu cho đỡ xấu hổ. Bỗng tiếng chuông cửa đổ dồn phá tan bầu không khí im lặng giữa hai cô trò. Con gái cô dẫn một số anh chị học trò cũ của cô ùa vào phòng khách. Nó vội vã đứng lên, cáo từ cô, mà không dám nói thêm bất kỳ điều gì về món quà nữa. Cô cũng không kịp tiễn nó ra cửa.

 

Về nhà rồi, nó thấy ân hận quá. Có lẽ Cô rất giận nó, có lẽ Cô sẽ thấy nó cũng tầm thường như bao người khác, toan tính và mưu cầu lợi lộc. Đúng, nó là như thế đấy, nó thật xấu. Không, nhất định nó phải xin lỗi cô, lời xin lỗi mà hôm nay vì luống cuống, xấu hổ, nó chưa kịp nói. Nó mang theo cả tiếng thở dài, dù rất khẽ của cô vào trong giấc ngủ nặng nhọc.

 

Hôm sau, hết giờ học, nó thấy cô đợi nó ở cổng trường. Chưa kịp xin lỗi cô thì cô đã bảo nó: “Ngân dẫn cô đến chỗ em mua chiếc đĩa này, để cô gửi lại người bán hàng cho em”. Nó đành dẫn cô đến đó. Nó lo lắng, không biết cô có bị mắng không nữa, nhỡ đâu người ta không chịu nhận lại, khéo cô sẽ bỏ tiền ra trả cho nó cũng nên. Thế thì, chết mất! Nó không biết cô nói gì với bác bán hàng, nhưng thấy bác ấy vui vẻ lắm, bác ấy gọi Ngân tới nhận lại tiền, nguyên vẹn, không thiếu một đồng. Ngân lí nhí: “Bác ơi, cháu xin lỗi bác, bác cho cháu gửi bác tiền gói quà”. Bác ấy cười xoà: “Thôi thôi, con gái, bác khuyến mại cho cháu. Về cố mà học, và nhớ xin lỗi cô giáo một câu nhé”. Bắt gặp ánh nhìn đầy thương mến nhưng nghiêm khắc của Cô, nó nói: “Cám ơn cô đã dạy em về giá trị của món quà. Xin cô tha lỗi cho em!”.

 

Nó tin ở đâu đó ngoài kia, có rất nhiều thầy cô giáo như Cô của nó, và chắc chắn, những bạn học trò từng có những suy nghĩ “lầm lạc” về thầy cô như nó sẽ sớm hiểu ra rằng, giá trị địch thực của ngày 20/11 này không nằm ở những món quà đắt tiền, hay là cơ hội để nhờ cậy thầy cô nâng đỡ, mà chính là cơ hội để thầy cô và học trò hiểu nhau hơn...
 
cohoang

Tin khác

An toàn cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ: Những mối nguy hiểm lớn nhất cần chú ý

Thứ Sáu, 21/11/2025
Ở độ tuổi này, bé còn quá nhỏ để tự mình gây ra nhiều rắc rối. Tuy nhiên, sự an toàn của bé luôn phải đặt lên hàng đầu. Ngay cả trước khi em bé chào...

Tạo ra những trải nghiệm tích cực cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ

Thứ Hai, 20/10/2025
Năm đầu đời là giai đoạn phát triển và trưởng thành vượt bậc của em bé. Thật dễ dàng để nhận ra em bé trong vòng tay bạn đã trở thành một đứa trẻ...

Hiểu các dấu hiệu và giai đoạn dậy thì ở nam giới

Thứ Ba, 26/08/2025
Tuổi dậy thì không giống nhau ở mỗi người. Độ tuổi bắt đầu, thời điểm kết thúc và những thay đổi xảy ra đều khác nhau ở mỗi người.

Cho con bú khi trẻ có vấn đề về sức khỏe

Thứ Ba, 19/08/2025
Một số vấn đề sức khỏe có thể khiến trẻ khó bú mẹ hơn. Tuy nhiên, sữa mẹ cung cấp khởi đầu khỏe mạnh mà bé cần, điều này càng quan trọng hơn nếu...

Nếu tôi bị bắt nạt thì sao?

Thứ Sáu, 15/08/2025
Không thể coi nhẹ sự bắt nạt. Hãy nghe những chia sẻ từ các bạn trẻ!

Hoạt động sau giờ học: Đạt được sự cân bằng phù hợp

Thứ Năm, 07/08/2025
Phụ huynh có thể băn khoăn không biết hoạt động ngoại khóa bao nhiêu là phù hợp với con mình.

Bài viết nổi bật

Kiểm tra chỉ số BMI online

ĐO CHỈ SỐ CÂN NẶNG - CHIỀU CAO (BMI) ONLINE

Chiều cao của bạn (cm)

Cân nặng của bạn (kg)

Bài viết mới