Cảm ơn cô đã dạy em về giá trị của món quà!
Thứ Hai, 20/11/2006Mỗi năm cứ đến ngày 20/11 khi nhìn bạn bè cùng trang lứa náo nức rủ nhau đến thăm các thầy cô giáo cũ, nó lại nhớ đến cô, người mà nó hằng yêu quý, kính trọng, và thấy thấm thía hơn bài học giản dị mà cô đã từng dạy nó.
20/11 năm ấy, nó học năm cuối đại học. Vừa lo lắng cho luận văn tốt nghiệp, lại phải chạy đôn chạy đáo nghe ngóng xem có chỗ nào tuyển dụng ngành nó theo học không, đồng thời, nó vẫn phải cố gắng “nhồi nhét” nốt mấy môn cuối cùng để cố kiếm tấm bằng giỏi. Chừng ấy việc khiến nó gầy rộc hẳn đi. Trong số các thầy cô giáo trong khoa, nó quý Cô nhất, không chỉ vì Cô giảng dạy chuyên ngành yêu thích của nó, mà vì cách giảng dạy của cô cũng khác biệt, hiện đại hơn và giúp lũ sinh viên tụi nó có cơ hội thực hành, chứ không chỉ học lý thuyết “chay” như nhiều môn học khác. Cô cũng rất quý nó, quý sự chăm chỉ, chịu khó tìm tòi, và quý cả nết sớm biết lo toan cho cuộc sống gia đình của nó. Đôi lúc cô trò ở bên nhau, cô thường hỏi han về gia cảnh của nó, tâm sự với nó về nghề nghiệp và thổi bùng lên ngọn lửa đam mê trong nó. Nó ngưỡng mộ Cô và luôn ao ước sau này sẽ giống như Cô, thành đạt và có một gia đình hạnh phúc.
Càng gần đến ngày 20/11, lớp nó càng bàn tán rôm rả, từ chuyện về thầy cô thời còn mặc quần cộc tới trường đến chuyện năm nay sẽ mua quà gì cho thầy cô đang dạy. Ban đầu nó rất ngạc nhiên khi thấy lớp chia thành hai phe phái, một bên nói rằng đến thăm thầy cô tình cảm là chủ yếu, mua tặng thầy cô bó hoa đẹp là được, chứ thầy cô mình ai cũng giàu, nhà to, xe đẹp cần gì đến những món quà của lũ sinh viên nghèo chúng mình. Mà mình có muốn mua quà “xịn” thì cũng lấy đâu ra tiền. Nhóm còn lại cho rằng “phe” bên kia lạc hậu, thời buổi này hoa hoét, quà cáp chỉ là phụ, chủ yếu là “phong bì” kia, dày mỏng nặng nhẹ cũng nằm ở cái đấy cả. Không “lễ” các thầy cô tử tế, lớp đừng mong tốt nghiệp 100%, rồi sao cũng có vài đứa “ngồi chơi xơi nước” thêm năm nữa. Chẳng bên nào chịu nhường bên nào. Cánh nào cũng cho là mình đúng, lý lẽ của mình chính xác. Nó ngơ ngác, không biết đứng về phe nào. Thú thực, 12 năm đi học phổ thông cộng với ba năm học đại học, nó chưa từng biết đến khái niệm “lễ thầy cô” ngày 20/11, đặc biệt là với mục đích “kiếm điểm” như bọn bạn nói. Thi thoảng trước đây, ngày 20/11 nó theo bạn bè đến thăm thầy cô giáo, hồn nhiên với những bó hoa tự hái, hay với những rổ hoa quả trong vườn nhà có sẵn. Nó không biết đến “thế giới phong phú” của quà tặng mà thành phố đang sở hữu. Suốt ba năm vừa qua, cứ đến ngày 20/11 nó lại tranh thủ về thăm nhà, vì cha nó cũng là thầy giáo. Nó muốn nấu cho cha một bữa cơm thật ngon trong ngày này. Năm nay, cha nó lên Hà Nội dự đám cưới chị họ của nó đúng vào dịp này, nên nó không về quê nữa. Vậy mà lại bị lôi kéo vào cuộc tranh luận của đám bạn. Khó nghĩ thật!
Nó còn chưa kịp nghĩ ra lý do “dễ chịu” để thuyết phục bọn bạn theo trường phái cổ điển của nó, coi ngày 20/11 để tôn vinh thầy cô, nhưng không phải bằng những món quà vật chất, mà bằng sự yêu kính của lũ học trò trong suốt cả năm học, bằng sự gần gũi, tâm tình để thầy và trò hiểu nhau hơn.... thì lại được đứa bạn thân cho biết một tin “quan trọng”. “Trời ơi, mày chẳng biết gì cả, suy nghĩ chuyện đó làm gì cho mệt đầu. Chúng nó chỉ vờ bày ra cuộc tranh luận đó thôi. Chẳng có quà bánh hay thăm hỏi tập thế gì đâu. Cá nhân hoá hết rồi. Mà này, mày không chuẩn bị đi thầy cô à? Liệu liệu mà nghĩ, không đi, khéo bằng giỏi cũng chẳng thấy đâu, mà ngay cả suất học bổng kỳ này cũng tuột khỏi tầm tay đấy, mày ạ. Rồi thì lấy đâu ra tiền mà đóng học phí. Ngố cũng vừa vừa thôi mẹ trẻ. Mai tao rảnh, sẽ dẫn mày đi mua quà. Ít nhất cũng phải đi vài ba môn “khoai” của kỳ này chứ...” Chẳng kịp để nó “tiêu hoá” hết lượng thông tin, đứa bạn thân làm một tràng dài rồi hối hả ra về, chỉ kịp dặn với theo: “Chiều nay mày cứ đi dạy thêm đi, tao đi tham khảo thị trường xem thế nào nhé”.
Cầm phong bì tiền công của hai tháng dạy thêm trong tay, nó vui quá. Nhất định năm nay phải mua quà cho cha mới được. Một chiếc áo sơ mi trắng, cha nhé. Con biết lâu rồi cha chưa tự mua cho mình tấm áo mới. Nó mỉm cười mà khoé mắt hơi cay cay. Nó lướt qua phố. Phố xá thật tấp nập, tràn ngập hoa và áo trắng học trò. “Kể cũng lạ, có lẽ chỉ có người Việt
Ngồi trước cô, nó bỗng thấy bối rối, và xấu hổ vì những toan tính của mình. Hai tay đưa quà cho cô, nó lí nhí: “Em chúc mừng Cô nhân ngày 20/11. Em chúc Cô luôn khoẻ mạnh và trẻ trung”. Cô ngạc nhiên: “Sao thế này, cô học trò cưng của tôi lại bày đặt gì đây”. Và nghiêm khắc nhìn nó: “Cô biết hoàn cảnh em còn rất khó khăn. Em đến chơi là cô vui rồi. Sao lại tốn tiền mua quà cho cô làm gì?”. Mặt nó đỏ bừng: “Cô ơi, có gì đâu ạ. Em chỉ muốn tặng cô thứ gì đó làm kỷ niệm thôi ạ”. Cô vẫn chưa chịu dừng: “Để cô xem nào, xem chút kỷ niệm của em là gì nào. Cô mở được chứ?”. Nó nghĩ cô đã chịu nhận nên bớt căng thẳng hơn: “Vâng, ạ, cô mở ra xem đi, em chắc cô sẽ thích mà. Nó rất hợp với bàn ăn nhà cô, cô ạ”.
Về nhà rồi, nó thấy ân hận quá. Có lẽ Cô rất giận nó, có lẽ Cô sẽ thấy nó cũng tầm thường như bao người khác, toan tính và mưu cầu lợi lộc. Đúng, nó là như thế đấy, nó thật xấu. Không, nhất định nó phải xin lỗi cô, lời xin lỗi mà hôm nay vì luống cuống, xấu hổ, nó chưa kịp nói. Nó mang theo cả tiếng thở dài, dù rất khẽ của cô vào trong giấc ngủ nặng nhọc.
Hôm sau, hết giờ học, nó thấy cô đợi nó ở cổng trường. Chưa kịp xin lỗi cô thì cô đã bảo nó: “Ngân dẫn cô đến chỗ em mua chiếc đĩa này, để cô gửi lại người bán hàng cho em”. Nó đành dẫn cô đến đó. Nó lo lắng, không biết cô có bị mắng không nữa, nhỡ đâu người ta không chịu nhận lại, khéo cô sẽ bỏ tiền ra trả cho nó cũng nên. Thế thì, chết mất! Nó không biết cô nói gì với bác bán hàng, nhưng thấy bác ấy vui vẻ lắm, bác ấy gọi Ngân tới nhận lại tiền, nguyên vẹn, không thiếu một đồng. Ngân lí nhí: “Bác ơi, cháu xin lỗi bác, bác cho cháu gửi bác tiền gói quà”. Bác ấy cười xoà: “Thôi thôi, con gái, bác khuyến mại cho cháu. Về cố mà học, và nhớ xin lỗi cô giáo một câu nhé”. Bắt gặp ánh nhìn đầy thương mến nhưng nghiêm khắc của Cô, nó nói: “Cám ơn cô đã dạy em về giá trị của món quà. Xin cô tha lỗi cho em!”.






