Cô ấy cười, đôi mắt huyền rất trong
Hàng mi buồn đã làm anh xao lòng đến thế
Mái tóc dài trong gió bay khe khẽ
Mà đủ cuốn hồn anh xa đến tận chân trời.
Cô ấy với anh tựa một vì sao xa xôi
Ngay trước mắt mà chẳng khi nào chạm tới
Tình đơn phương là một tình yêu dữ dội
Thứ đáng quý nhất lại là thứ chẳng có được bao giờ.

Cô ấy với anh tựa như một giấc mơ
Một giấc mơ không bao giờ thành sự thật
Trái đất mênh mông mà lòng người quá chật
Em thương anh nên ích kỷ vậy thôi..
Em chẳng ước mong những điều quá xa xôi
Nhưng hiện tại lại là điều có thực
Làm sao sống mãi với mơ hồ và day dứt
Với hoang mang lạnh lẽo biết về đâu.
Giá mà có thể ngủ một giấc thật sâu
Khi tỉnh dậy quên hết những chuyện không nên nhớ
Có những điều một khi lòng biết rõ
Sẽ trở thành vết thương mãi mãi không lành.
Nhưng dẫu sao bầu trời vẫn cứ xanh
Mây vẫn trắng, nắng đong đầy mắt biếc
Rồi một ngày em sẽ quên đi hết
Và câu chuyện kia - như chưa đến bao giờ...
© Mai Phương Trần - blogradio.vn