Vượt qua nghịch cảnh (*)
Thứ Hai, 07/08/2006Ông thường kể cho tôi nghe về hàng trăm công việc ông đã làm để theo học trường Williams, nhưng chỉ một trong số ấy đọng mãi trong tâm trí tôi, những lúc tôi xếp hàng chờ đợi, hoặc chịu đựng cảnh phải nằm gần một cái máy điều hoà phát ra tiếng ồn như còi xe hoả trong một khách sạn tồi tàn…
Đó là công việc rửa bát đĩa cho một hội sinh viên có tên là Sigma Psi vào các bữa trưa và tối. Ông phải đối mặt với những bát đĩa đầy váng mỡ, cùng các chất tẩy bằng đôi tay mềm mại khó tưởng tượng được. Nhưng phải nói thêm rằng vào những năm 30 người Do thái không được phép có mặt ở bất cứ hội sinh viên nào tại Williams. Nhiều năm trôi qua, có thể vào thập niên 80, lúc cha tôi đã trở thành một nhà kinh tế học hàng đầu cũng như thường xuyên đi nói chuyện trước công chúng, tôi đã hỏi rằng liệu ông có cảm thấy bất bình trước việc phải rửa chén cho một nơi cấm đoán người Do thái hồi đó không? “Không hề, con à”, ông đáp. “Cha không giữ cho mình thói giận dữ xa hoa ấy. Ngược lại cha rất biết ơn công việc mình đang có, nhờ nó cha có thể tiếp tục theo học một trong những đại học tốt nhất của chúng ta”.
Những khi bạn thấy thất vọng hay bực tức về một điều gì xin hãy nhìn lại vị trí mình lúc đó, có thể không ít người đang thèm khát những gì bạn đang có lúc ấy. Như cha tôi chẳng hạn, ông dù phải làm việc ở một nơi đối xử phân biệt nhưng ông có học thức và một nơi để trau dồi khi mà có không ít người vẫn còn mù chữ.
(*) Bí mật của hạnh phúc chính là biết ơn tất cả
Bùi Nguyễn Quý Anh (Theo Ben Stein)






