... thì trật tự mới tạm gọi là vãn hồi. Chỉ đợi có thế, bạn với nón trên đầu, khẩu trang che kín chỉ chừa đôi mắt nhanh chóng bước vội từ lề xuống và len lỏi qua từng hàng xe, miệng không ngớt: “Cho phép em...”, tay thì gởi tờ rơi vội vã tới hai địa chỉ dễ tìm nhất là nơi giỏ xe và tận tay. Nếu đó là giỏ xe thì thông thường chủ nhân cứ mặc kệ (để rồi sau đó gió sẽ cuốn đi); trường hợp tận tay sẽ đa dạng hơn một chút: nhận bằng một tay (thường là tay trái), nhận bằng hai ngón trỏ và cái hờ hững, đôi khi thêm ngón giữa (vẫn phần nhiều là tay trái). Cũng chả trách được khi trung bình một ngày một người cả đi làm lẫn rong ruổi đây đó phải qua và dừng lại ở ít nhất bốn hoặc năm giao lộ, và cùng bắt gặp hoạt động quen thuộc này, chưa kể những lo toan riêng…
Hết đèn đỏ, mọi hoạt động tập trung nhiều nhất ở cổ tay phải và ngón cái tay trái, để mặc cái dáng nhỏ bé của bạn e ngại hết nép vào bên phải lại bên trái… Và khi bạn đã có thể thở nhẹ và đưa mắt nhìn thì lòng đường - khu vực bạn vừa “tác nghiệp” - đầy những công sức bạn vừa bỏ ra, cái vẫn giữ nguyên hình, cái đã vo tròn thành một cục, và hầu hết là hằn lên vết bẩn kéo dài của dấu bánh xe. Cũng phải thôi, khi trung bình một ngày một người cả đi làm lẫn rong ruổi đây đó phải qua và dừng lại ở ít nhất bốn hoặc năm giao lộ, và cùng bắt gặp hoạt động quen thuộc này, chưa kể những lo toan riêng…
Và kìa, màu vàng vừa chợt sáng lên, một vòng lặp lại của những động tác quen thuộc lại sẽ bắt đầu… Tuy vậy, nhờ nó những người ở quê tóc đỡ bạc hơn và giấc mơ học thành đạt lại tiếp tục được nuôi dưỡng.
Bùi Nguyễn Quý Anh