Trang chủ / Đời sống /

Tôi, những người cùng cảnh

Thứ Năm, 01/12/2005

Sinh ra trong một gia đình khá giả, đầy đủ tiện nghi, tôi là đứa con trai út sau một người anh và một người chị gái. Từ bé, tôi đã được bố mẹ nuông chiều hết sức. Lớn lên một chút, cuộc sống của gia đình tôi càng trở nên khá giả hơn do bố mẹ tôi biết xoay xở.

Bố tôi được nhận vào làm ở Cục công an hình sự của tỉnh Bạc Liêu, là một tài xế đắc lực cho Trưởng ty công an. Còn mẹ thì ở nhà may đồ. Là một thợ may nên bà rất hiền hậu và dễ mến. Anh em tôi được một bà người làm chăm sóc kĩ lưỡng.
 
"No cơm ấm cật, dậm dật mọi bề", tiện nghi được mua sắm về nhà tôi chẳng thiếu thứ gì. Nhưng khi đã lớn, vào lúc tôi được 10 tuổi, một chuyện thương tâm đã xảy đến trong gia đình tôi. Tối hôm đó, bố tôi gọi anh em tôi lại ngồi cạnh bố mẹ và bố bắt đầu nói: “Nhà ta lúc này làm ăn, thu nhập không được ổn định. Bố tính với mẹ là sẽ bán căn nhà này và gia đình ta lên Sài Gòn sống”. Thế là gia đình tôi bắt đầu cuộc hành trình mới tha phương lập nghiệp.
 
Sống lay lắt trên đất khách quê người, nhưng tôi vẫn được đến trường như bao bạn cùng trang lứa. Cuộc sống tuy không được đầy đủ như xưa, nhưng bố mẹ tôi không để cho con cái thua kém bạn bè. Vài năm trôi qua, lúc tôi được 18 tuổi, là một người con trai vùng quê lên Sài Gòn sống, tôi thích nghi rất dễ dàng với lối sống thị thành - một lối sống, đối với tôi rất thú vị và hấp dẫn. Tôi cùng chúng bạn bắt đầu tập tành hút thuốc, cúp cua. Những buổi học đầu giờ thường vắng mặt tôi. Rồi dần dần, tôi cùng chúng bạn đi ăn nhậu, đua xe tốc độ cao và những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Có khi, đùng một cái, tôi có thể ở đâu đó, cách thành phố vài chục cây số, làm đủ mọi chuyện, rồi lại quay trở về nhà đúng giờ như vừa đi học về. Bố tôi thì không có thời gian đi họp phụ huynh để nghe phản ánh của nhà trường. Còn mẹ tôi thì bận rộn với đống đồ may của khách, không một chút giờ nghỉ ngơi, nói gì đến họp hành. Ăn nhậu hoài cũng chán, đua xe lâu dần cũng không thoả mãn được cái nhu cầu muốn hơn người của tôi. Tôi thấy chán, có một cái gì đó thiêu thiếu. Rồi những cuộc chơi thâu đêm trên sàn nhảy đã dẫn dắt tôi và chúng bạn bước vào một cuộc chơi mới. Như một con thiêu thân tìm được ánh lửa giữa rừng, tôi trầm mình trong những nỗi đê mê. Những cục “hàng trắng” đã đem lại cho tôi cảm giác lâng lâng theo làn khói thuốc mờ mờ, ảo ảo. Càng chơi, “đô” càng tăng, những khoản tiền mà mẹ cho tôi để tiêu vặt hoặc để đi học tiếng Anh, vi tính không đủ để giải quyết nhu cầu lên tới cả vài trăm ngàn mỗi ngày. Tôi bắt đầu theo đuổi lối sống của những cặp đồng tính, mỗi đêm ngủ với một người đồng tính để có tiền xoay sở trong lúc cơn nghiện tái phát. Ngựa quen đường cũ, ngày qua ngày, cuộc sống như thế đã ăn sâu vào cơ thể tôi. Tôi trở thành một người đồng tính sành điệu, biết cách cư xử, biết luật chơi của một người đồng tính khi kiếm tiền trên thân xác mình. Hai năm trôi qua, một thời gian cũng khá dài, tôi chỉ biết vục đầu vào khói thuốc trắng, không biết tương lai mai sau mình như thế nào, học hành thì bỏ dở. Từ lúc bố mẹ tôi biết tôi sử dụng ma tuý, ông bà đã cãi nhau vài tháng liền. Bố tôi thì đổ lỗi cho mẹ tôi là nuông chiều, không quan tâm gì đến con cái. Còn mẹ tôi thì nói bố tôi không có nổi một tháng một ngày ở nhà để dạy dỗ chúng tôi. Nói chung, bố mẹ tôi ai cũng tất bật chuyện kiếm tiền, đã có lúc tôi nghe mẹ nói, ở thành phố này mà không có tiền thì dễ bị người ta xem thường và khinh bỉ. 
 
Có một hôm, tôi không đủ tiền để hút, chúng bạn hùa nhau mua ống chích về. Chúng nói với tôi: “Mày thử chích đi, đỡ tốn tiền mà phê lắm”. Rồi không đợi tôi đồng ý, chúng nó giật lấy tay tôi và chích. Thuốc vừa vào trong người thì tôi đã thấy mùi thơm đâu đó phảng phất trong đầu. Tôi hỏi chúng bạn thì cả hội trả lời một cách thành thạo: “Mùi heroin đấy, bạn khờ ơi!”.
 
Chích một lần rồi tôi bắt đầu lao mình vào. Có khi không đủ tiền mua hàng, không còn lấy một nghìn để mua ống chích, cả hội lại chích chung. Quen dần, tôi không sợ nữa, có lần tôi lại tự chích một mình. Nhìn lại mình, người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, ăn mặc thì không giống con trai, chẳng giống con gái, có một hôm, mẹ tôi nói với tôi rằng: “Con ơi, bây giờ công an khu vực đã đưa con vào diện tình nghi. Mẹ không muốn họ bắt con đi cai nghiện tập trung, vào đó rồi không biết khi nào mới được ra ngoài sống cùng cha mẹ. Thôi, con nghe lời mẹ đi, mẹ đưa con về quê ngoại. Con cai rồi, mẹ sẽ tìm một nghề nào đó cho con làm”. Tôi nhìn mẹ mà nước mắt lưng tròng, không biết mình đã khóc từ bao giờ. Từ khi biết tôi sử dụng ma tuý, mẹ không đánh đập, mà chỉ an ủi, động viên tôi. Tôi nhìn mẹ mà trong lòng nhói đau. Tôi đã chấp nhận lời yêu cầu của mẹ, về quê cai nghiện. Anh chị tôi biết tôi đồng ý, họ cũng rất mừng. Thế là tôi bắt đầu trở lại cuộc sống đồng quê, nơi mà trước đây tôi sinh ra. Khi trở về thăm thì mọi vật vẫn như xưa, chỉ có con người tôi là thay đổi hoàn toàn.
 
Cai nghiện một năm, tôi cảm thấy yêu đời và lạc quan trở lại. Ngày ngày, cùng chúng bạn đồng quê thả diều, cùng nhau bắt cá và hát những bài hát đồng quê. Ôi, những kỉ niệm không thể nào quên. Sao hồn nhiên quá, vui thú quá! Có lúc tôi định ở đấy luôn, không về Sài Gòn nữa.
 
Nhưng có những chuyện không như ý muốn của mình. Tôi bị bệnh rất nặng, phải chuyển lên Sài Gòn thì mới đủ điều kiện chăm sóc và điều trị. Tôi phải tốc hành về Sài Gòn nhập viện. Sau những lần chuẩn đoán và xét nghiệm, bác sĩ kêu tôi vào phòng riêng và bắt đầu hỏi: “Con có sử dụng ma tuý không?” Tôi ấp a ấp úng trả lời thật với bác sĩ. Bác sĩ im lặng một lúc, rồi lấy ra một tờ giấy, nói với tôi rằng sau mấy lần xét nghiệm đã phát hiện ra máu tôi đã bị nhiễm HIV dương tính. Lúc đó, tôi như rơi xuống vực sâu, tay chân tôi dường như không còn cử động, mọi vật quanh tôi dường như chìm vào bóng tối. Trấn tĩnh vài phút, bác sĩ khuyên tôi phải sống sao cho tốt, nói cho tôi hiểu biết sâu hơn về căn bệnh của mình và cách phòng lây nhiễm cho người khác.
 
Cô đơn, buồn chán, không còn muốn gặp ai, tôi chỉ nhốt mình trong phòng, không muốn đi tới bất cứ nơi nào. Sống chung với căn bệnh thế kỉ này, tôi thấy dường như mọi vật quanh tôi đều nhìn tôi lẻ loi, xa lánh. Nhưng với sự an ủi của gia đình, tôi cũng bớt đi buồn phiền và dần dần lấy lại tinh thần.
 
Một hôm, mát trời, tôi lang thang trên vỉa hè để hứng gió mát của bờ sông. Tôi nhìn từng chiếc lá rụng rơi lả tả và nghĩ thầm rồi mình chắc cũng như chiếc lá kia, tan biến vào không gian. Đang nghĩ vơ vẩn đâu đâu, sau lưng có ai đó kêu tôi, tiếng của một người con gái. Tôi quay sang nhìn. Thì ra là cô bạn cùng chơi bời với tôi trước đây. Mừng quá, tôi la lên: “Sao lúc này mày mập quá vậy?”. Cô ấy nói hết tình trạng của mình, cô ấy cũng bị HIV dương tính. Tôi thắc mắc tại sao bị HIV mà vẫn cười nói và khoẻ mạnh như bao người khác. Bạn ấy đã giải thích cặn kẽ cho tôi về căn bệnh của chúng tôi và cùng kéo tôi vào một nhóm người công tác xã hội, họ đều là những người HIV dương tính. Họ cùng nhau sinh hoạt, vui ca, nhảy nhót như những ca sĩ chuyên nghiệp. Ban đầu, tôi còn thẹn thùng, sau vài tháng, tôi quen dần và bắt đầu vui vẻ, hoạt bát lên, hoà nhập hơn với họ. Họ là những người rất tốt, nhiệm vụ đặt ra là đi chăm sóc những người nhiễm HIV giai đoạn AIDS, vận động giúp đỡ các bạn nghiện cai và từ bỏ ma tuý.
 
Bắt đầu quen với công việc, hằng ngày tôi và các bạn tích cực với công việc được giao. Tôi biết mọi người ai cũng có hoàn cảnh khác nhau, ai cũng có niềm vui, nỗi buồn khác nhau, nhưng bây giờ thì chỉ chung một quyết tâm là vượt qua căn bệnh này và cùng giúp các bạn trẻ không hiểu biết tránh xa ma tuý và cùng phòng chống sao cho tốt.
 
Giờ đây, tôi đang là một giáo dục viên đồng đẳng, chúng tôi cố gắng hết sức mình can thiệp và ngăn chặn đại dịch AIDS tràn lan trên đất nước chúng ta. Để không còn những cảnh đời đáng thương mà một con người phải đeo mang nặng nề đến chết.
         

Thành viên nhóm Nụ cười
 


Tin khác

Echo chamber là gì? Bạn có phải nạn nhân của vòng lặp thông tin?

Thứ Hai, 01/12/2025
Mạng xã hội chỉ cho thấy điều bạn đã tin và khiến bạn rơi vào echo chamber (buồng vang thông tin). Điều này diễn ra thế nào?

Sự tuyệt chủng của chữ in hoa: Lý do gen Z thích sử dụng chữ viết thường

Thứ Tư, 26/11/2025
Người trẻ hiện nay đang dần bỏ đi lối viết hoa thông thường để nhường chỗ cho một phong cách viết thể hiện được quan điểm và thái độ của họ đối...

CDC gỡ bỏ hơn một chục trang web về bản dạng tình dục và giới tính, bình đẳng sức khỏe

Thứ Tư, 15/10/2025
Theo kênh truyền hình tin tức tài chính lớn nhất Hoa Kỳ CNBC (Consumer News and Business Channel) hơn chục trang trên trang web của Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch...

Điều thú vị ở những người nổi tiếng trong lịch sử

Thứ Tư, 15/10/2025
Mỗi khi nhìn thấy những người nổi tiếng, chúng ta thường quên rằng họ thực ra cũng chỉ là con người, và họ cũng có những trải nghiệm thú vị, quan điểm riêng...

Tản mạn: Tết Trung Thu đang đến gần!

Thứ Sáu, 03/10/2025
“Trăng tròn vào ngày 15 tháng 8, bánh trung thu thơm ngon và ngọt ngào”

12 quy tắc nhỏ cho cuộc sống hạnh phúc hơn

Thứ Sáu, 19/09/2025
Tôi đã dành hơn 12 năm nghiên cứu về hạnh phúc và bản chất con người. Trên hành trình đó, tôi đã thu thập được những gì tôi gọi là “Bí quyết trưởng thành”...

Bài viết nổi bật

Kiểm tra chỉ số BMI online

ĐO CHỈ SỐ CÂN NẶNG - CHIỀU CAO (BMI) ONLINE

Chiều cao của bạn (cm)

Cân nặng của bạn (kg)

Bài viết mới