Thua mất mặt hay thua chiến lược?
Thứ Hai, 04/07/2005Thật không thể tưởng tượng được có ngày đội bóng giàu truyền thống, giàu thành tích nhất Việt Nam lại có trận thua kinh khủng đến thế. Ngày trước khi Thể Công đi thi đấu về, từ anh nuôi đến cán bộ phục vụ đều hỏi các cầu thủ: "Thắng bao nhiêu quả?". Năm ngoái đi thi đấu về, có người không máu với bóng đá, mơ hồ hỏi: "Được hay thua", thế là đã giảm giá quá rồi, còn bây giờ thì...
Cũng là ngày trước, các cầu thủ Thể Công thường căn dặn nhau, "thua thằng nào thì thua, không được thua thằng này, thằng này". Nghĩa là họ có thể thua những đội kém hơn tí chút nhưng không thể thua đội ngang tầm. Thể Công hôm nay thật sự đã không còn một chút bóng dáng, một chút truyền thống của lớp đàn anh ngày trước. Mà đã không còn "chất" Thể Công thì thua S.Đồng Nai 1-4 thì cũng chẳng nên ngạc nhiên.
Nhưng dẫu sao cũng buồn cho... người hâm mộ của đội bóng áo đỏ này. Buồn vì họ máu đến thế nhưng các cầu thủ đã phụ họ đến không còn cấp độ để nói. Nghệ sĩ ưu tú Đức Trung, một fan "ruột" của Thể Công nói với NSND Doãn Hoàng Giang, một fan "ruột" của bóng đá Hà Nội: "Tôi từng bay vào tận Sài Gòn xem tụi nó đá mà nó chúng nó làm mình thấy tủi thân. Chán lắm anh ơi!".
Thua ai thì thua nhưng không được thua đội... S.Đồng Nai. Liệu các cầu thủ Thể Công hôm nay có nói với nhau trước trận đấu như thế không? Dẫu Thể Công đã hết hy vọng thăng hạng nhưng chắc chắn danh dự của Thể Công vẫn còn, "sách nát phải giữ lấy lề", sao lại thua đội bóng đang đứng cuối BXH?
S.Đồng Nai đâu có phải các đội bóng nước Anh, hay nước Italia, nghĩa là cầm vé xuống hạng đến nơi rồi mà vẫn có thể làm cho các ứng cử viên chức vô địch khốn đốn. S.Đồng Nai là đội không có gì để nói về chuyên môn, "chất" chuyên nghiệp rất ít, phong trào bóng đá của tỉnh này không có tiếng tăm gì, vậy mà Thể Công cứ... hiên ngang thua, mà thua đến 1-4!
Đúng là trận thua mất mặt, xấu hổ đến muôn đời. Thua về tỉ số, thua cả vì... cách thua. Thà rằng các cầu thủ đã "chiến đấu đến giọt mồ hôi cuối cùng" lại là một nhẽ, mà như thế thì Thể Công vẫn có thể... thương được. Nhưng đằng này, thua vì bạc nhược, thua vì thiếu sức sống, thiếu cố gắng, nói tóm lại là... muốn thua.
Từ trận thua này, người ta đâm nghi trận thắng lượt đi (Thể Công thắng 2-1). Liệu đây có là thua - thắng có tính toán, có những cái gật đầu? Mà như thế thì Thể Công xoàng thật rồi.
Lai có người nói, Thể Công muốn "cho" S.Đồng Nai vì đội bóng này đang khốn khổ. Với một đội bóng có một vị đoàn trưởng rất nhanh nhạy với các tình thế, hẳn một giải pháp đã nảy ra trong óc. Thua hôm nay nhưng "... mày nhớ đến giải ngày mai nếu mày trụ được hạng, mà phải là cả vốn lẫn lãi đấy nhé". Chuyện này chỉ là ý kiến cá nhân nhưng lại có ý nghĩa lớn đối với Thể Công.
Thua... chiến lược, chỉ có thể giải thích cái thua mất mặt của Thể Công bằng cụm từ ấy. Lùi một bước để tiến 2 bước, đó là cách mà người cầm lái của Thể công chọn? Thế nhưng lo cho tương lai kiểu ấy là giết Thể Công.
"Chiến lược" này chắc chắn sẽ làm Thể Công "xuống" hơn trong những trận còn lại. Các cầu thủ Thể Công đang mất phương hướng, và biết đâu vẫn còn "những tính toán cho tương lai" ở các trận sau? Trước trận Khánh Hoà - Thể Công, nhiều người kêu lên : "Thể Công lâm nguy!". Nào ngờ sự lâm nguy của đội bóng áo đỏ lại... buồn thiu đến như thế.
Xin thông cảm với những người một lòng một dạ với Thể Công. Có thể họ sẽ phải chờ đợi thêm 2 năm nữa, khi mà đội trẻ Thể Công đi tập luyện dài ngày ở châu Âu trở về. Còn cứ như hôm nay, Thể Công lên hạng sao được!






