S?ng vô c?m!
Thứ Sáu, 25/05/2007Tôi vẫn nghĩ rằng: đứng trước một tấm gương sáng như thế ai mà chẳng cúi đầu kính phục bởi đâu phải người nào cũng có đủ can đảm để làm việc đó. Nhưng điều đáng nói ở đây là không hiểu sao anh trai tôi lại lắc đầu lè lưỡi cho rằng đó là hành động dại dột nhất thời của một đứa trẻ mới lớn!
Để minh chứng cho cái lí lẽ của mình, anh ấy khăng khăng: “Chẳng may có chuyện không may gì xảy ra thì người khổ nhất là bố mẹ - những người đã một nắng hai sương nuôi dưỡng nó suốt mười mấy năm. Vài cái bằng khen của nhà nước làm sao có thể bù đắp được nỗi đau mất con? Không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến bố mẹ chứ! Tao mà là bố thằng đó, sẽ đánh cho nó một trận chứ tuyên dương làm gì! Chỉ làm cho nó nổi máu anh hùng hơn! Lần sau lại tiếp diễn thì chết. Lần này may mắn mà nó an toàn trở về chứ ai dám đảm bảo cho những lần tiếp theo? Mày có nhớ tấm gương của Bùi Thu Nội (một học sinh ở Hải Phòng) không? Đấy, cũng cứu người thoát khỏi dòng lũ, song kết quả đạt được là gì? Thiệt mạng! Bố mẹ nó chẳng đau đớn đến chết đi sống lại. Nếu muốn giết bố giết mẹ thì mày cứ việc học tập theo”.
Đứng ở một góc độ nào đó, suy nghĩ của anh tôi cũng có phần hợp lí song nếu ai cũng chỉ biết nghĩ đến lợi ích của mình như thế thì làm sao còn có cái gọi là “tình người” tồn tại? Chẳng phải là từ ngàn xưa ông cha ta vẫn dạy: “Thương người như thể thương thân” hay “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” đó sao? Vậy vì lí do gì mà khi càng vương trưởng, càng tiến bộ, chúng ta lại đi ngược lại với đạo lí đó? Ngoảnh mặt bỏ đi trước những bất hạnh, rủi ro của người khác lẽ nào lại là phương châm sống của con người thời đại @?
Có phải rằng khi xã hội càng phát triển thì con người càng trở nên vô cảm, lạnh lùng? Trong chúng ta, chắc hẳn ai cũng thấy ngưỡng mộ hành động xả thân vì người khác của em Truyền, nhưng mấy ai sẽ lao mình xuống dòng nước lớn khi nhìn thấy chiếc thuyền đắm? Có lẽ hầu hết sẽ chỉ đi tìm người đến giúp chứ ít ai dám đánh đổi mạng sống của mình cho người khác như vậy. Đấy là chưa kể đến những trường hợp phản đối kịch liệt giống anh tôi. Hình như thờ ơ với những số phận xung quanh đang trở thành căn bệnh trầm kha của rất nhiều người trẻ tuổi?
Con người sinh ra vốn không thể sống thiếu cộng đồng, thế nhưng tính tương tác giữa các thành viên trong tổ chức đó lại đang trở nên lỏng lẻo. Gặp một vụ tai nạn giữa đường, nhiều người đã lẳng lặng bỏ đi, hay chỉ đứng đó nhìn mà không giúp đỡ vì coi đó không phải là việc của mình. Thái độ đó phải chăng bắt nguồn từ căn bệnh “vô cảm”?
Một điều đáng ngac nhiên là hiện tượng thờ ơ với các hoạt động cộng đồng không phải chỉ có ở thanh niên Việt Nam. Tại hội thảo từ xa “Tiếng nói Thanh niên” quy tụ thanh niên từ 9 nước Đông Á được tổ chức vào ngày 19/4/2007, một đại diện thanh niên Thái Lan phát biểu rằng không ít bạn trẻ nước này đang tỏ ra thờ ơ với các hoạt động cộng đồng, sống vô cảm. Phải chăng vấn đề “vô cảm” giờ đây đã trở thành vấn đề của khu vực, của toàn cầu? Nghĩ đến lợi ích của mình không phải là xấu nhưng chúng ta sẽ trở thành kẻ ích kỉ nếu chỉ biết vụ lợi cho bản thân, không dám hi sinh một chút ít quyền lợi cho mọi người xung quanh.
Các cụ xưa vẫn nói “Sông có khúc, người có lúc”, nghĩa là không ai có thể biết trước có chuyện gì sẽ xảy đến với mình. Bởi thế, giúp đỡ người khác trong lúc họ gặp rủi ro cũng là cách giúp đỡ chính bản thân chúng ta, là cách “tích đức” cho chính mình. Vì sao? Vì chắc chắn trong cuộc đời ai rồi cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh cần đến sự trợ sức của người khác...
Bạn đọc muốn Để phản hồi cho bài viết này, xin mời nhấn chuột vào ô Trao đổi thảo luận phía dưới |






