Chúng tôi đã từng có một tình yêu đẹp mà nhiều người hằng mong ước. Anh của ngày ấy trong mắt tôi như một thần tượng, bởi không phải ai cũng có thể yêu được một người đẹp trai, tài giỏi như anh. Ra trường về địa phương, anh dễ dàng có một vị trí đáng nể. Chuyện của hai đứa cũng trắc trở lắm lắm. Tôi mới tốt nghiếp cấp III, chưa có công việc ổn định nên cha mẹ anh ấy kịch liệt phản đối, mặc dù vậy chúng tôi vẫn quyết tâm đến với nhau.
Suốt thời gian dài làm vợ, tôi đã không phân biệt được giữa nâng niu và quản thúc, cứ để mặc anh chỉ hướng cho cuộc đời mình. Mỗi ngày nhận của anh mươi ngàn đi chợ tôi vẫn thấy vui và miệt mài với công việc của người vợ hiền. Thu nhập mỗi tháng của gia đình là bao nhiêu tôi không hề biết, ba mẹ vẫn bảo gái có công chồng không phụ mà.
Hôm ấy, 10 giờ đêm anh mới đi họp về, sợ chồng đói tôi vội dọn cơm, anh bảo “tau không ăn”, sao nay anh nói năng kỳ quặc rứa, “Anh không ăn sao không gọi điện về cho em, em ăn một mình buồn, em ngồi chờ anh đến giờ ni!”, anh liền quát “Mi câm mồm, nói chi nói lắm, ăn thì ăn mẹ mi đi! ”, tôi thắc mắc “Anh nói ni mà nói được à?”, anh tức tối đạp thẳng gót giày vào mặt tôi. Tôi tê tái như người từ trên cao rớt xuống, miệng lắp bắp không lên lời, không hiểu chuyện gì đã khiến anh bực bội đến vậy. Tôi muốn lựa lúc tâm sự cùng anh nhưng tôi lại sợ, vì mỗi khi cất lời anh lại thẳng tay tát lia lịa.
Quyền của anh ngày một lớn hơn, còn tôi thì ngược lại, như con ở trong nhà. Tôi chỉ được phép cất lời khi hỏi anh muốn giặt bộ nào, muốn ăn món gì. Mỗi khi hỏi thăm xem anh có mệt không, định sẻ chia đôi ba câu chuyện thì anh đều cáu gắt, rầm rầm phá đồ. Ngày ngày, không bị mắng, chửi thì cũng bị đánh. Tôi sợ sệt, ngoan ngoãn, yên lặng.
Có lẽ anh nghĩ tôi lợi dụng lúc anh bận rộn mà lăng nhăng gái trai gì đó, nhưng thực lòng từ xưa đến nay tôi chỉ có mình anh. Tôi không nói rõ để anh hiểu thì cả hai sẽ chẳng thể thoát ra khỏi không khí nặng nề này. Và tôi lên tiếng. Anh cho rằng loại đàn bà con gái mà dám lên giọng ngang chồng thì đáng đánh, tôi bầm bụng, tím mặt, gãy răng, máu miệng đẫm áo.
Cả tuần sau, tôi không được ra khỏi nhà, anh cho người đến bóp mật gấu cho chóng chìm vết sưng để vợ anh lại có một gương mặt xinh xắn cùng anh tới dự buổi liên hoan sắp tới.
"Người ngoài cười nụ người trong khóc thầm" (ảnh minh hoạ)
Giữa những lời chúc tụng của bạn bè, tôi phải dựng lên một khuôn mặt rạng ngời, khéo léo kể ra những câu chuyện nhỏ về sự chu đáo của anh với vợ con, với gia đình ngoại. Tôi phải làm vậy. Hai lần ngủ ngoài trời dạy tôi rằng đừng liều lĩnh làm phật ý anh.
Có hôm, không chịu hơn được trận đòn của anh, tôi bỏ chạy về nhà ngoại. Lúc đầu ba mẹ mắng té tát, khi tôi phân trần ba mẹ cũng hiểu phần nào. Dù thương con nhưng không muốn gia đình chịu tiếng xấu, ba mẹ lại khuyên tôi về: “Thôi thì, con trai thằng nào mà chẳng nóng tính, khéo mà cư xử, nó cũng là người tốt”. Hôm sau, anh lại nhà ngoại gãi đầu gãi tai tỏ ý hối lỗi. Tôi nghĩ anh “cũng là người tốt” nên lại đồng ý theo anh về. Vào đến nhà, anh bắt tôi ngồi im để… nghe chửi. Đầu óc tôi như điên loạn sau hơn hai tiếng bị anh lăng mạ. Hôm sau, anh tiếp tục viết cho tôi những dòng thư sỉ nhục thô thiển kèm theo những lời đe doạ. Tôi lặng im vô hồn. Không lên tiếng anh cũng đánh. Vừa tỉnh, anh bắt tôi lên xe, ngồi ôm eo anh đi dạo biển. Thực sự, lúc này, tôi cảm thấy mình không khác gì một con vật, chục năm trời cứ chạy theo sự sai khiến của anh. Không thể tiếp tục như thế này nữa, tôi phải đấu tranh để lấy lại quyền làm người của mình.
Tôi gửi đơn ly hôn lên phường cùng những lá thư của anh. Thời gian dài, không có động tĩnh. Bố mẹ biết tôi có ý định bỏ anh thì mắng mỏ, rồi kiên quyết từ con gái. Tôi thực sự bế tắc vì quanh mình không một ai lên tiếng bênh vực. Anh được đà, đóng cửa đánh đập tôi thậm tệ hơn. Tôi mong mỏi từng ngày được Toà chấp nhận cho ly hôn, hay có ai đó giúp đỡ.
Thế rồi dự án phòng chống bạo hành giới về đến từng phường xã. Thời gian ly thân chờ Toà xử, tôi được các dì chuyên trách dự án tận tình động viên, thùng mì tôm nho nhỏ của các bạn tư vấn viên giúp tôi ấm lòng. Sau khi nói chuyện với cán bộ Toà án, tôi biết mình hoàn toàn có thể kiện anh vì tội hành hạ, xúc phạm nhân phẩm người khác, trong tay tôi hiện có đầy đủ chứng cứ - từ lá thư đe doạ đến chứng nhận thương tật của bệnh viện. Nhưng tôi không muốn làm điều đó. Cái tôi cần nhất bây giờ là tự do, càng sớm càng tốt. Thêm một trận đòn cùng những lời nhục mạ của anh tôi sẽ phát điên mất. Phiên toà kế thúc, tôi ra đi với hai bàn tay trắng, ít đồng được chia tôi nhượng lại cho con.
Với vốn vay nho nhỏ, tôi cũng dựng được một quán hàng gần nhà cũ để ngày ngày có thể nom các con đùa ngịch. Cũng may, từ giờ các con không phải chịu nỗi ám ảnh vì những trận đòn bố dành cho mẹ. Thằng lớn thỉnh thoảng lại lén chạy sang chỗ mẹ: “Mẹ ở một mình buồn, con tặng mẹ mấy tờ báo mẹ đọc cho vui”. Nhìn khuôn mặt già trước tuổi của con, không nén nổi xúc động, tôi ôm lấy con vào lòng, “Nhất định sẽ có ngày mẹ tự đứng vững để đón hai con về”.
Cửa Lò 18/07/2007
Dựa theo lời kể của chị Hoàng Thị Liên, bị bạo hành 11 năm
Bạn đọc muốn chia sẻ những suy nghĩ, cảm nhận, đánh giá… của mình dưới dạng một bài viết hoàn chỉnh, xin vui lòng gửi về địa chỉ: chat.bandocviet@cihp.vn Để phản hồi cho bài viết này, xin mời nhấn chuột vào dòng chữ Trao đổi thảo luận phía dưới |