Lời yêu thương thầm lặng
Thứ Sáu, 04/08/2006Mọi người thường nói rằng giờ khắc đau thương nhất chính là lúc nói lời vĩnh biệt người thân của mình. Và với Cheryl, cháu gái con đỡ đầu của tôi thì đó chính là thời gian chờ đợi để nói câu chào vĩnh biệt ấy.
Mỗi ngày Cheryl đi đi về về đoạn đường dài mất hai giờ đồng hồ để có mặt bên giường bệnh của mẹ cô. Và cùng cầu nguyện, cùng xoa dịu nỗi đau của mẹ, cũng như cùng kể lại những kỷ niệm khi hai mẹ con bên nhau.
Rồi bệnh của mẹ cô ngày một nặng hơn, bà cần nhiều thuốc an thần hơn để làm giảm nỗi đau thể xác; do vậy, Cheryl chỉ còn yên lặng ngồi bên mẹ mình hàng giờ một. Mỗi lần trước khi cô hôn tạm biệt mẹ, bà thường bật khóc:
- “Mẹ xin lỗi. Con đã phải lái xe từ rất xa đến đây, và ngồi đợi rất lâu…Vậy mà mẹ thậm chí không tỉnh dậy để nói chuyện cùng con…”.
Để an ủi mẹ, một lần Cheryl nói:
- “Mẹ còn nhớ hồi con tham gia đội bóng của trường không?”.
- “Ừ, mẹ nhớ”.
- “Con cũng thường rất buồn khi phải để mẹ đợi hàng giờ mà chẳng thể ra chơi trận mà”.
Cheryl tiếp:
- “Và mẹ có nhớ mẹ vẫn nói gì không?”.
- “Mẹ đến chỉ để nhìn thấy con, không đến để xem con thi đấu đâu”, mẹ cô trả lời.
- “Vậy thì, con đến chỉ để thăm mẹ, con không đến để nghe mẹ nói đâu”.
Cheryl dịu giọng.
Mẹ cô hiểu ra và mỉm cười trước khi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Những ngày sau cùng cũng thế, họ chỉ nhìn nhau.






