Khi nào mới hết vô cảm?
Thứ Ba, 09/09/2008Vô cảm - dường như đó đã trở thành căn bệnh nan y, có khả năng lây lan cao độ trong giới trẻ. Đến bao giờ mới hết chuyện mọi người thờ ơ với một tai nạn ngoài đường phố, hay với một nạn nhân của trò đánh đấm, trả thù…?
Mặc kệ chuyện thiên hạ…
Trên đường Nguyễn Trãi (Hà Nội), vào giờ tan tầm, xe cộ qua lại đông như mắc cửi. Một đám đông tụ tập, hò hét ngay trước cửa Nhà máy thuốc lá Thăng Long khiến cho ai đi qua cũng tò mò nhìn vào. Tưởng như chỉ là một trò nghịch ngợm của các cô cậu học sinh sau khi tan trường, nhưng hoá ra, nó là vụ đánh ghen giữa hai chàng công tử. Nạn nhân bị hai người khác “khoá” chặt chân tay, để cho một cậu thanh niên khác xông vào đấm đá. Điều ngạc nhiên là ở chỗ tất cả những người vây quanh chỉ lặng lặng đứng nhìn rồi buông lời bình phẩm, không ai có ý định giải nguy cho người học trò ấy. Ai cũng cho rằng: đó là chuyện thiên hạ, không nên can thiệp…
Cứ mãi vô tâm?
Thờ ơ với những điều không may xảy đến với người khác, mỗi người lại có những lý lẽ riêng để bào biện cho hành động của mình, thế nhưng, dường như tất cả chỉ vì sợ vướng bận, sọ liên luỵ tới bản thân. Và cứ thế, mỗi người cứ tự mình chui vào một vỏ ốc riêng, bỏ mặc tất cả những gì thuộc về xã hội vì không muốn: “Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Nhưng bạn biết không, cuộc sống chẳng đơn giản chỉ là việc bạn không làm hại đến người khác, mà quan trọng hơn là phải biết quan tâm đến những người xung quanh, bởi sự vô tình của bạn, đôi khi chính là hành động tiếp tay cho sai phạm.
Nhìn thấy cảnh đánh nhau, bạn đứng im lặng quan sát, sẽ chẳng khác gì bạn là khán giả cổ vũ cho hành động đáng bị lên án ấy. Nhìn thấy một vụ tai nạn và lặng lẽ bỏ qua, có khi bạn sẽ khiến người ấy bị thiệt mạng vì không được cấp cứu kịp thời. Nhìn thấy một vụ cháy nhà, bạn không gọi xe cứu hoả, chỉ âm thầm đứng xem, vô tình sẽ đẩy gia chủ vào cảnh đường cùng vì gia sản bị thiêu rụi…
Người xưa vẫn nói: Gieo hành động, gặt thói quen, gieo thói quen, gặt tính cách, gieo tính cách, gặt số phận. Thế nên, gieo nhân nào sẽ gặt quả ấy. Khi bạn thờ ơ với nỗi đau của người khác, điều đó có nghĩa là, bạn sẽ nhận được một thái độ tương tự của những người xung quanh khi cần sự giúp đỡ. Cho nên, trước khi quyết định làm một việc gì đó, hãy đặt bản thân vào trong tình huống ấy, bạn sẽ biết lúc ấy mình nên hành động như thế nào cho hợp lý. Hoặc đơn giản hơn, nếu người bị nạn là một người thân của bạn, và trong khi người ấy đang cần giúp đỡ, những người xung quanh lại chỉ đứng nhìn, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ bực mình vì sự vô cảm hay chỉ nghĩ đơn giản: “Dù sao đó cũng không phải là chuyện của người ta”?
Bạn đọc muốn chia sẻ những suy nghĩ, cảm nhận, đánh giá… của mình dưới dạng một bài viết hoàn chỉnh, xin vui lòng gửi về địa chỉ: chat.bandocviet@cihp.vn Để phản hồi cho bài viết này, xin mời nhấn chuột vào dòng chữ Trao đổi thảo luận phía dưới |






