Họ đang ở đâu và làm gì?
Thứ Hai, 17/03/2008Ngoài những định nghĩa về thành phần có khuynh hướng tính dục thiểu số thì ngay trong xã hội này, ngay quanh ta hằng ngày đã có những người thuộc cộng đồng thiểu số tính dục hiện diện và vãng lai. Chúng ta không thể khám phá ra họ bởi họ chính là phần thầm lặng chìm trong nước của tảng băng đang trôi lững lờ giữa đại dương.
Xã hội cổ kính của chúng ta là hàng rào vô hình ngăn cách họ đến với bản chất chân thật của họ. Đa số họ, vào thế hệ 6X - 7X, thậm chí một số vào tuổi 8X, đã phải gạt bỏ tâm tình riêng, nuốt nước mắt vào lòng mà làm chồng, làm vợ, làm cha, làm mẹ để hòa nhập vào cộng đồng dị tính đa số với nỗi lòng nặng trĩu cảnh đồng sàng dị mộng.
Có hạnh phúc nào được thăng hoa khi bắt đầu bằng sự che giấu, giả vờ cố gắng yêu thương? Chọn lựa của họ là một hy sinh, không có bù đắp, vì gia đình thân tộc, vì cho cả cái xã hội đang bức ép họ đến đường cùng bằng thái độ thờ ơ không chịu tìm hiểu và thông cảm cho họ. Chính họ là đại diện cho cộng đồng giới tính thiểu số dưới hình thức như những chiếc bóng âm thầm lê bước song song với hành trình của cộng đồng dị tính.
Nhưng không có nghĩa là họ không hiện hữu trên lãnh vực sinh học. Họ đang thâm nhập vào cuồng lưu sinh hoạt xã hội, với tất cả khả năng và cố gắng của một công dân trên mọi lãnh vực văn hóa, chính trị, kinh tế… của đất nước.
Họ là những học sinh - sinh viên đang trau dồi trí năng trên ghế nhà trường.
Họ là bác nông phu, là chị bán hàng rong, là anh thợ nề thợ mộc.
Họ là anh tài xế, là anh phát thư, anh công nhân, anh cảnh sát, chị thư ký, là nghệ sĩ, bác sĩ, giảng viên, quan chức…
Họ có thể là các chuyên gia, khoa học gia, triết gia, chính trị gia…
Họ là người dân thường mà cũng có thể là người lãnh đạo.
Cuộc đời của họ trôi qua bình dị như bao người, mà cũng có thể ghi lại những dấu vết trong lịch sử, chính trị, khoa học, nghệ thuật… Và bất ngờ nhất và nên quan tâm nhất, họ có thể là người con, người cha, người mẹ, người họ hàng hoặc là em, cháu của ta, là thành viên của gia đình ta. Tóm lại về mặt thể lý lẫn xã hội họ hoàn toàn biểu hiện sự hiện diện và gần gũi không một khác biệt nào so với cộng đồng dị tính.
Trở lại tiền đề, người đồng tính mãi mãi không là một con bệnh, nên sự thương hại của xã hội không phải là nhu cầu của họ. Cái họ cần là sự hiểu biết rõ ràng về họ và có thái độ bao dung, chấp nhận những dị biệt trên tinh thần bình đẳng giữa người với người. Họ cần sự thông cảm khích lệ, cần những nụ cười cởi mở chia sẽ trắc ẩn nội tâm hơn là bị khinh rẻ, kỳ thị và xa lánh qua lăng kính đạo đức tôn giáo và tập quán của một xã hội thiếu vắng sự hiểu biết nhưng có thừa những định kiến..
Rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ khám phá ra rằng chúng ta là những người có lỗi khi cư xử với thành viên đồng loại trong tư cách thiếu hiểu biết về họ và võ đoán dựa theo định kiến mà không quan tâm tới những khám phá khoa học thực nghiệm.
* Tóm lược một số tài liệu trong các bài viết của Lê Trần Huy Phú
Bài liên quan: > Viết về đề tài đồng tính: nhà báo cũng phải được đào tạo > Báo Người Lao Động kỳ thị người đồng tính > Thêm một bài viết định kiến với người có HIV > Cần loại bỏ những bài báo "bẩn" > Các nhà báo đang đi chệch hướng… > Nhà báo nghĩ gì khi người khác viết về đời tư của họ? --- Bạn có suy nghĩ gì về cuộc sống của người đồng tính? Bạn có đồng tình với nhận định cho rằng báo chí đang góp phần làm gia tăng sự kỳ thị vời người đồng tính không?... Hãy chia sẻ cùng chúng tôi những suy nghĩ và quan điểm của bạn. Bài viết xin gửi về hòm thư: chat.bandocviet@cihp.vn |






