Đêm giao thừa và những que diêm nhỏ
Thứ Hai, 01/01/2007''Trời lạnh khủng khiếp, tuyết rơi lả tả, bầu trời âm u. Đêm nay là đêm giao thừa...''. Bạn đã đọc bao nhiêu câu chuyện về đêm giao thừa? Đêm giao thừa, dù thế nào, bạn cũng nên nghĩ đến một câu chuyện cổ tích nhé bạn.
Bạn có nhớ cô bé đã tự sưởi ấm mình bằng hơi ấm của những que diêm nhỏ nhoi. Cô bé ấy đã chết bên một xó tường lạnh lẽo với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười bởi những hình ảnh kỳ diệu lóe lên trong trí tưởng tượng...
Truyện cổ tích hả? Lớn rồi, người ta dành cho truyện cổ tích một nụ cười độ lượng, hoặc đôi khi là sự giễu cợt. Cổ tích chỉ là cổ tích thôi, là giấc mơ ấu trĩ, xa vời, là sự đơn giản đáng nghi ngờ và là những ước mơ khó thành sự thật.
Dù vậy, riêng trong đêm giao thừa, nếu bạn chưa gặp bạch mã hoàng tử của mình, nếu bạn chưa từng được con chim xanh đậu... hờ xuống bàn tay chờ mỏi, nếu bạn cũng chưa bao giờ may mắn như Alibaba mà tìm được chìa khóa của đời mình... Bạn có thể ngồi trong ngôi nhà sáng trưng và ấm áp mà mơ và thầm cầu nguyện cho riêng mình về những điều rất cao, rất xa và rất đẹp.
Nhưng nếu bạn đã đọc Cô bé bán diêm, dù chỉ một lần thôi, trong đêm giao thừa này, có thể bạn sẽ nghe thấy ngoài xa kia, giữa thành phố rực rỡ ánh đèn, tiếng lách cách khuya khoắt của một chú bé bán mì gõ, và có thể bạn sẽ thoáng nhìn thấy cái bóng nhỏ nhoi của một cô bé bán bánh cam...
Nếu bạn đã đọc, bạn có thể nhận ra bên lề đường, có một đứa trẻ không rõ mặt mày đang ngồi co ro, lặng lẽ.
Với những "cô bé bán diêm" ấy, hạnh phúc chỉ là một mái nhà ấm, một bàn tay êm dịu...
Đêm giao thừa, dù thế nào, bạn cũng nên nghĩ đến một câu chuyện cổ tích nhé bạn.
Hạ Minh






