Người bố đang chăm chú nhìn lên màn hình ti vi bèn nói: “Đợi một lát nhé con trai, để bố xem nốt phần này đã, năm phút nữa con quay lại đi”.
“Vâng, thưa bố”, cậu bé nói rồi ra khỏi phòng.
Năm phút sau, cậu quay lại, hét to: “Bố ơi, mình đi thôi! Mình sẽ chơi bóng chày ngay nhé!”.
Người bố quay sang con nói: “Chờ đã con, phần này chưa hết hẳn, năm phút nữa con hãy quay lại đi”.
“Vâng, thưa bố”, cậu bé hùi hụi tiếc nuối ra khỏi phòng lần nữa.
Năm phút sau, cậu quay trở lại, tay cầm bóng và găng tay, háo hức chờ bố đi chơi bóng cùng mình.
“Bố ơi, mình đi đi! Con muốn trở thành danh thủ Ken Griffey Jr.!”, cậu bé nói to.
Lần này thì một phần trận đấu khác lại vừa bắt đầu. Quá bực mình vì thằng con cứ liên tục phiền nhiễu, ông bố nhìn quanh phòng, phát hiện một tờ tạp chí nằm dưới bàn cà phê. Trên bìa tạp chí là bức ảnh lớn chụp toàn cảnh thế giới. Người bố đang tức giận và bực mình bèn xé ngay tờ bìa đó thành nhiều mảnh nhỏ.
Sau khi đã xé vụn tờ bìa, ông đặt các mảnh vụn đó lên mặt tờ tạp chí. Rồi ông quay sang bảo con: “Con trai, nếu con có thể xếp lại bức ảnh thế giới này trở lại thì chúng ta sẽ chơi bóng chày, nhưng chỉ khi nào con làm xong rồi thì mới được gọi bố đấy nhé!”.
Hết sức lo lắng, cậu bé đón lấy quyển tạp chí, giận dỗi đi vào phòng mình, thổn thức: “Vâng, thưa bố, con sẽ không thế đâu”.
Nhưng chỉ một lúc sau cậu bé đã quay lại bảo: “Con làm xong rồi bố ơi, mình có thể chơi bóng bây giờ chưa?”.
Hết sức ngạc nhiên ông bố nhìn thằng bé, trong đôi tay bé nhỏ của nó là tờ tạp chí có bức hình thế giới được ghép lại rất chuẩn xác. Kinh ngạc, ông hỏi con làm thế nào mà nó có thể làm nhanh đến vậy.
“Đơn giản thôi bố à”, thằng bé nói. “Ở mặt sau bức hình thế giới là ảnh của một người và khi con xếp hình người đó lại với nhau thì bức ảnh thế giới cũng được gắn liền lại”.
Dương Kim Thoa (Dịch từ Internet)