Con đường tình yêu ngày xuân muộn
Thứ Năm, 09/02/2006Sáng, thức dậy, vu vơ buồn. Trong phòng, nụ hoa đào cuối cùng nở nốt. Mùa xuân qua tay biết bao lần? Xuân muộn lại về trên mái phố. Hình như đâu đó có tiếng chim gù phá vỡ màn sương...
Chiều,
Con đường ngày ấy mình (chỉ là mình thôi vì anh nói giữa hai ta đã không còn chữ chúng) đã gọi là con đường tình yêu, cũng đào phai, cũng mưa không ướt tóc, cũng hồng nhung thắm đỏ, cũng người bên người cho
Một ngày xuân muộn mình quen nhau, cũng một ngày xuân muộn, kỷ niệm rời bỏ mình ra đi. Ký ức trong mỗi chúng mình có còn đọng lại gì không? Biết lắm và nhớ lắm cái ngày anh nói tạm biệt mà em lại dự cảm mơ hồ là chia xa mãi mãi ấy.
Người đi, đã lâu quá không về. Ba xuân muộn trôi qua rồi, đã hàng trăm lần em soạn mail nhưng thay vì nhấn send lại draff, và
Thời gian và mưa xuân, liệu có xóa nhòa nhớ thương, xóa nhòa những lời người trót hứa? Hình như màu thương nhớ không phải là xanh như người từng nói. Ẩm ướt làn mưa xuân dịu nhẹ mà xót xa, màu thương nhớ trong em bây giờ bạc trắng cả con đường tình yêu xưa cũ.
Em
Xin từ tạ để quay về chốn khác, rũ bỏ đam mê khờ dại cũ càng, em tạ lỗi cùng xuân muộn dịu dàng, tạ lỗi với đào phai, hồng nhung và mưa nhớ...






