Bát phở nhạt
Thứ Sáu, 23/12/2005Đang thưởng thức bát phở Hà Nội ngon tuyệt vời, nhất là trong một buổi sáng mùa đông, có thể bạn sẽ thấy quá thoải mái và quên để ý cái chân mình duỗi ra.
“Soẹt”, nhẹ thôi, cái cảm giác của một người lướt qua thì dễ nhận ra và cảm giác của một đôi dép nhựa lướt qua trên đôi giày bạn vừa tự tay đánh bóng sáng nay hẳn sẽ không hay ho lắm.
Tôi đi ăn phở và vô tình chứng kiến cảnh ấy. Một anh chàng thanh lịch đã mắng chửi xối xả cậu bé đánh giày đã gây ra vết xước trên đôi giày da bóng lộn. Nhiều thực khách trong quán lẫn thằng bé đánh giày ngỡ ngàng. Nước mắt trào ra, thằng bé lắp bắp: “Cháu... Cháu... Cháu xin lỗi...!”.
Mặc kệ lời xin lỗi của thằng bé đáng thương, anh chàng “thanh lịch” nọ vẫn cao giọng nói về đôi giày Ý tiền triệu của mình. Nước mắt vẫn chảy trên gương mặt thằng bé tội nghiệp và mọi cặp mắt đổ dồn về nơi xảy ra câu chuyện như một sự lý thú khởi đầu ngày mới. Nó lại lắp bắp: “Cháu... xin chú. Để cháu đánh giày lại cho chú”. “Nạn nhân” dĩ nhiên là đồng ý, không quên càu nhàu thêm mấy câu về thủ thuật kiếm tiền của “bọn trẻ ranh” bây giờ.
... Thằng bé đánh giày cặm cụi làm bóng lại chỗ xước trên đôi giày mới một cách nhiệt thành. Đang ăn, tôi thấy nghèn nghẹn. Bát phở hôm ấy bỗng dưng nhạt thếch...






