Yêu = đánh mất mình?
Thứ Hai, 11/04/2005Sau vài tháng thư từ qua lại, hai tâm hồn đồng điệu chính thức quen nhau. Với quan điểm “yêu là phải chấp nhận hi sinh, tất cả vì người yêu” nên T bắt đầu cuộc cải tổ chính bản thân mình cho xứng đôi với phong cách rock của X. Nếu trước đây T chỉ thích màu xanh nước biển và trắng thì nay quần áo chuyển sang tông đen hết, áo thun thì in hình những ban nhạc nổi tiếng trên thế giới, cây đàn, sấm sét... vì theo T đó mới là phong cách rock.
Có lần, một người bạn buột miệng nói đại: “Còn cái đầu sao không uốn xù lên cho giống X luôn đi!”. Nói chơi, ai ngờ T sáng mắt, gật đầu khen phải.
Bữa sau T nghỉ học đi uốn tóc ngay. Tối đó T về cười tíu tít: “Bạn anh X khen tao nhìn quá rock, thành công rồi”. Và để rock hơn T bắt đầu học cách ăn to nói lớn, đi hơi ngang tàng một chút và đặc biệt là khi nghe nhạc sôi động phải ngồi lắc lư, giựt giựt ra chiều am hiểu, sành điệu.
Bẵng đi một thời gian lo thi học kỳ, làm luận văn tốt nghiệp bạn bè cùng phòng mới có dịp ngồi lại bên nhau. Buổi họp mặt T khóc thật nhiều, tháng rồi X đã thẳng thắn đề nghị hai người nên chia tay vì không hợp và X đã làm đám hỏi với cô bạn là giáo viên tiểu học gần nhà. Có lần X dẫn vợ tương lai theo giới thiệu với T: tóc dài, rất hiền, ăn nói nhỏ nhẹ y như T ngày trước.
Đúng là khi yêu người ta có thể phải hy sinh nhiều thứ, nhưng cuối cùng hãy cứ là mình trong mọi hoàn cảnh. Có nên tự đánh mất mình trong mắt người khác không nhỉ? Câu hỏi này chắc tự bạn đã tìm ra lời đáp!






