Xuân này con không về
Thứ Sáu, 04/02/2005Không nói ra, nhưng cả cha lẫn mẹ đều mong con kịp về trước ba mươi để cùng mẹ đi chợ Tết. Một phiên chợ quê nghèo, lèo tèo những thứ tự sản, tự tiêu. Chắc là mẹ mong được gội đầu cho con bằng nước lá bưởi thơm nồng để tẩy sạch bao nhiêu bụi trần trong một năm xa nhà vất vả. Rồi con sẽ cùng cha mẹ ăn bữa cơm tất niên, cắn miếng bánh tét mẹ nấu vừa béo vừa mềm với củ kiệu giòn giòn thơm thơm.
Nhưng con đành lỗi hẹn. Xuân này con không thể về. Lớp con chỉ mua được hai mươi vé tàu, phải nhường cho các bạn đã hai ba năm chưa được về. Vả lại, con biết, số tiền gần năm trăm ngàn cho hai lượt tàu đi tàu về với cha mẹ là bằng nguyên một cái Tết của dân quê. Con muốn tranh thủ đi làm thêm kiếm tiền, vừa đỡ tiền tàu xe cho cha mẹ, vừa có thêm một khoản để mua sắm sách bút, tập vở. Ra giêng, cha mẹ sẽ đỡ phải nhíu mày khi bán đi mấy giạ lúa, cặp heo.
Mặc dù đã quyết định như vậy, nhưng con vẫn cứ đếm ngược thời gian coi còn bao nhiêu ngày nữa là đến Tết. Càng gần Tết, con càng thấy nôn nao. Nơi này, người ta cũng gói bánh, làm mứt, xôn xao chợ Tết. Con nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ hương vị quê nhà mà không sơn hào hải vị nào sánh kịp. Con gói niềm thương, gửi nỗi nhớ vào cánh thiệp gởi về cha mẹ, mong rằng cha mẹ sẽ hiểu cho con. Một mùa Xuân không có con bên cạnh, nhưng cha mẹ luôn có con trong lòng.






