Xót xa l?m!
Thứ Ba, 31/07/2007Năm 2005, toàn B1 (khoa chăm sóc trẻ bị lao phổi, nhiễm HIV - Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, TP.HCM) chỉ có 40 trẻ nhiễm, đến năm 2006 đã lên 90 cháu. Từ 2 trẻ cùng nằm điều trị 1 phòng, bây giờ đã phải nằm 4. Điều buồn nhất là số trẻ bị cha mẹ bỏ rơi ngày một tăng nhanh…
Thông tin vừa được đăng tải trên các báo.
Thú thực là ban đầu tôi có ý trách các bà mẹ đã “dũng cảm” bỏ con mình đi như vậy. Nhưng nghĩ lại tôi thấy có khi đó còn là điều hay cho những đứa trẻ, còn với những bà mẹ ấy thì họ cực chẳng đã nên mới phải làm vậy.
Vào bệnh viện chúng sẽ cơ hội được các y bác sĩ chăm sóc tận tình, chu đáo, thuốc men đầy đủ. Còn ở với cha mẹ chúng, những người phần nhiều là nghèo khó, sức khoẻ lại cũng đang suy giảm do nhiễm HIV ở giai đoạn cuối, ai dám chắc điều gì…!
Có trách ai ở đây thì phải trách chính những người đã vì một vài phút nông nổi, vì sự coi thường sức khoẻ… mà để HIV xâm nhập vào cơ thể mình, rồi từ đó lại lây nhiễm cho những người khác.
Giá như những người chồng người cha ấy biết giữ gìn hơn, thì họ và vợ con của họ đã không phải rơi vào hoàn cảnh éo le như vậy. Xót xa lắm!
Bạn đọc muốn Để phản hồi cho bài viết này, xin mời nhấn chuột vào ô Trao đổi thảo luận phía dưới |






