Khi tôi muốn bạn lắng nghe tôi thì bạn lại bắt đầu khuyên bảo tôi rằng đáng nhẽ tôi không nên cảm thấy như thế, tức là bạn đang chà đạp lên những cảm xúc của tôi.
Khi tôi muốn bạn lắng nghe tôi nhưng bạn lại thấy bạn cần phải gì đó để giải quyết vấn đề của tôi, tức là bạn đã làm tôi thất vọng… Tất cả những điều đó dường như thật lạ lẫm.
Hãy lắng nghe! Tất cả những gì tôi muốn là bạn hãy nghe chứ không phải trò chuyện hay làm gì cả, chỉ là nghe tôi nói mà thôi. Lời khuyên thì rẻ mạt lắm và tôi có thể tự làm điều đó, tôi không phải là người vô dụng. Có thể tôi nản chí, có thể tôi nao núng, nhưng tôi không hề vô dụng.
Khi bạn làm điều gì đó cho tôi mà đó là điều tôi có thể và cần phải tự làm thì cũng tức là bạn đã khiến tôi thêm sợ hãi và cảm nhận được sự thiếu hụt của bản thân.
Nhưng khi bạn chấp nhận mọi thứ như một sự thật giản dị, chấp nhận mọi cảm giác của tôi cho dù nó phi lý tới mức nào thì tôi sẽ không cần phải tiếp tục thuyết phục bạn nữa, tự bạn sẽ hiểu được những gì ẩn chứa đằng sau cảm giác phi lý đó.
Và khi mọi điều đã tỏ tường, câu trả lời tự nhiên sẽ có, tôi không cần lời khuyên nào hết, mọi cảm giác vô lý sẽ trở nên dễ hiểu khi ta biết điều gì nằm sau chúng.
Phải chăng chính vì điều này mà đôi khi, với một số người, lời nguyện cầu trở nên hữu ích, bởi Chúa luôn im lặng, Người không bao giờ khuyên bảo hay cố gắng sửa chữa điều gì đó.
Chúa chỉ lắng nghe và để con người tự nhận thức mọi sự.
Vì thế, xin hãy lắng nghe tôi và chỉ nghe mà thôi, còn nếu bạn muốn nói, hãy chờ một phút nữa để tới lượt bạn, và khi đó, tôi sẽ là người lắng nghe.
Dương Kim Thoa (www.storybin.com)