Thanh niên trong các buổi giao lưu và nhóm các bạn sống chung với HIV
Thứ Tư, 01/12/2004Trong buổi giao lưu Liên hoan các nhóm tự giúp đỡ (Nhóm những người sống chung với HIV) diễn ra ngày 23/11/2004, và một số buổi giao lưu khác cũng như trong các nhóm này, thành viên chủ yếu là những bạn thanh niên nhiễm, sự tham dự của một số lãnh đạo ở các ban ngành nhưng rất ít các bạn thanh niên chưa có HIV. Có nên chăng trong những nhóm đó, trong những buổi giao lưu đó có thêm những bạn thanh niên, sinh viên chưa có HIV? Bởi vì dù gì đi nữa, mọi sự giáo dục tuyên truyền cũng không hiệu quả bằng những gì chính họ nói được với nhau.
Chiến lược phòng chống HIV không phải chỉ cho những người đang có HIV mà cho cả những người chưa có HIV, những người đang sống khoẻ mạnh, nhưng nếu như không có hiểu biết thì cũng rất dễ bị nhiễm, đặc biệt là đối với thanh thiếu niên. Nếu như thanh thiếu niên tham gia vào những hoạt động như thế này, các bạn sẽ có thêm hiểu biết và nhìn nhận đúng hơn về những người có HIV. Có một bài báo đã phản ánh một thực tế rằng: trong nhận thức của người dân, những người nhiễm HIV là những người gầy gò, ốm yếu, là những hình ảnh đầu lâu xương chéo, là cái chết... Nhưng thực tế thì không phải như vậy. Nhìn bằng mắt thường làm sao chúng ta có thể biết được người này hay người kia bị nhiễm HIV. Nhưng nếu như không được tiếp xúc và không chia sẻ với những bạn nhiễm thì đến bao giờ mới có thể xoá bỏ những hình ảnh như vậy?
Trong các nhóm tự giúp đỡ, sự tham gia của các bạn thanh niên, sinh viên nên như thế nào? Đây cũng là vấn đề cần có thêm thời gian để suy nghĩ. Nếu như các nhóm đó có các bạn thanh niên chưa có HIV cùng nhau tham gia thì liệu có gây cản trở trong việc chia sẻ của các bạn nhiễm không? Liệu các bạn thanh niên có đủ tự tin và cởi mở để chia sẻ với các bạn nhiễm không hay vẫn chỉ là những người “đứng ở bên ngoài”? Và điều đáng quan tâm hơn là liệu các bạn thanh niên chưa có HIV có bị lôi kéo vào những lối sống thiếu lành mạnh nếu như vẫn còn tồn tại điều đó ở một số người có HIV?
Nhưng dù thế nào đi nữa, trong các buổi liên hoan và giao lưu của các nhóm tự giúp đỡ thì sự tham gia của các bạn thanh niên chưa có HIV là rất cần thiết. Khi tham gia vào đó các bạn mới thấy được rõ hơn những con người đầy khát vọng sống nhưng lại phải đối mặt với thực tế như thế nào? Như vậy, phải chăng chúng ta nên bắt đầu bằng việc để thanh niên tham gia vào các buổi giao lưu, liên hoan, để từ đó suy nghĩ thêm về sự tham gia của những người chưa có HIV trong các nhóm Tự giúp đỡ? Hãy làm sao để nội dung của từ Tự giúp đỡ trong trường hợp này được mở rộng thêm, trở thành sự “Tự giúp đỡ” của cả thế hệ trẻ, của cả xã hội chứ không còn bó hẹp trong phạm vi những người có HIV.
Thanh Bình






