Tháng Ba...
Thứ Hai, 05/03/2007... Dường như đã thành thông lệ, cứ sau Tết vào độ tháng ba là trời đổ mưa. Mưa... Những cơn mưa vào cữ tàn Xuân cứ lắc rắc và có phần nặng hạt. Hà thành vào những ngày này ướt át và nhòe nhoẹt trong mưa.
Chiều muộn, xám và ảm đạm. Mưa rơi dầy hạt khi cô tan buổi học chiều. Bến xe Buýt trở nên nhầy nhụa. Bùn đất lõng bõng, nhão nhoẹt dưới những đôi chân vội vã. Hạt mưa rơi, quất nghiêng, xéo qua mặt, lên mắt lành lạnh...
- Kìa...lên xe đi! Ướt hết cả rồi.
Có tiếng ai đó nhắc nhở. Cô bước qua cửa, né tránh một bàn tay đưa ra. Lặng lẽ cô bước vào một góc. Một mùi nồng nồng, ngai ngái có phần hăng hăng của những chiếc áo mưa Polyetylen đang rỏ nước. Từng giọt, từng giọt rơi đều qua mép ni-lon. Xe chuyển bánh...
Đây không phải là mùa mưa tháng ba đầu khi cô chuyển về đất Nhổn. Tháng ba, khi hoa bưởi Diễn trắng bung vườn của mùa Xuân năm trước cô đã có mặt ở đây. Vào cái mùa tháng ba năm ấy. Mưa nhiều...
Năm ấy... bưởi Diễn mất mùa...
Năm ấy... chính xác là những ngày tháng ba, khi mà những giọt mưa sũng trên những cánh hoa ngà trắng là khi trên đôi mắt một mí mở to nhạt nhòa những giọt nước mắt...
Cô đã khóc. Khóc suốt một mùa mưa...
Cho đến những ngày tháng Tư, khi nắng sớm long lanh trên những chùm lá xanh mượt, óng lên sau những đêm mưa dài rả rích thì cũng là lúc cô bắt đầu những bước đi mới trên ngã rẽ của trái tim. Cảm xúc và kỷ niệm về một mùa mưa, một màu hoa xạc xào như những cơn gió trở ngang vườn chiều. Tất cả cứ nhạt dần, nhạt dần rồi chìm vào quên lãng. Người ấy đã ra đi... đi mãi mãi!
Những khoảng thời gian chuyển tiếp giữa cũ và mới chông chênh và không chút yên ả. Cho dù là người chủ động nhưng ở đâu đó trong trái tim cô vẫn gợn lên những nỗi niềm khó tả. Người ta nói cô lạnh lùng. Người ta nói cô vô tình. Người ta nói cô phản bội... Riêng anh, anh chỉ lặng im...
... Ngày cuối cùng bên cô, trong đôi mắt anh là cả một màu hoa. Xa xăm và trầm lắng. Trong đôi mắt đàn ông có hàng mi dài và cong như hàng mi con gái, cô đọc thấy cả ngàn vạn nỗi đau đang giằng xé. Cho đến bây giờ, khi mà đã đi qua những mùa hoa cô vẫn khóc mỗi khi chợt nhớ về đôi mắt ấy. "Nó đã rất dịu dàng như mỗi cánh hoa..."
Đến và đi cùng với một mùa hoa nhưng anh không thể như mùa hoa theo chu kỳ lặp lại. Anh ra đi. Đã không thể nào có thể quay trở lại. Anh đi, đi mãi mãi cũng chỉ vì anh chót lỡ yêu một mùa hoa... Thời gian rơi tròn trịa trên đôi vai mỏng manh, trên những tán lá. Những mùa hoa nối tiếp những mùa hoa. Đối với cô cuộc sống không hề khó khăn đến thế. Từ bỏ một đôi mắt để rồi có một đôi mắt khác. Giá trị chân thực của cuộc sống như cô cảm nhận chỉ đơn giản như là sự thay thế .Cô đã có rồi một đôi mắt để thay vào đôi mắt của anh...
... Từ bỏ đi một thói quen đó là một sự thay đổi. Thay đổi để có thể trưởng thành hơn. Cô đã từng nghĩ như vậy. Phố vẫn đều đặn và ồn ã với những vòng xe quay đều tưởng như bất tận. Phố vẫn bụi bặm khi nắng lên và ướt át nhòe nhoẹt trong những mùa mưa. Cô không thể hiểu được cảm xúc của anh dành cho Phố, không hiểu được tình yêu của anh cho những vòng xe quay đều. Cho dù có sống ở đây chừng ấy thời gian chẳng bao giờ cô có thể cảm nhận được những gì đều đặn trong cuộc sống của Phố như anh...
- Em có còn chút day dứt gì dành cho anh nữa không?
- Em không biết...
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nói thật kể từ lúc hoa tàn giữa mùa tháng ba năm cũ. Cô không biết được cảm xúc của trái tim khi vô tình gặp lại anh. Giữa sự náo nhiệt của cuộc sống mới thì anh chỉ còn là thứ gì đó chông chênh, xa xăm gợn lại trong đôi mắt cô về một màu hoa trắng. Tình yêu cô dành cho anh đã chết mà đến lúc này cô cũng không hiểu vì đâu. Rất nhanh, ngọn lửa lụi tàn đã đốt đi tất cả nhưng có một điều làm cô luôn day dứt mỗi khi nghĩ đến anh. Anh không có lỗi! Anh không làm gì sai ngoại trừ một điều anh đã quá yêu cô...
... Anh ơi !Tình yêu như một cánh hoa mỏng manh dễ dàng tả tơi trong cơn gió mạnh... em và anh, chúng ta khác gì những cánh hoa xoay trong cơn gió của dòng đời...
Nhổn (Hà Nội)
Tháng 3-2007






