Sức mạnh tuổi 20!
Thứ Hai, 28/11/2005Vượt khó trong cuộc sống
Ở tuổi mới lớn, mọi thứ tôi muốn làm đều phải có tiền, nhưng tôi lại chẳng có xu nào cả. Nhiều khi tôi tự hỏi: Tại sao mình không được sinh ra trong một gia đình giàu có và không khỏi oán trách số phận nghiệt ngã đối với mình. Thậm chí đã có lúc tôi còn oán hờn bố mẹ sao không biết cách kiếm tiền để tôi được như ai? Tại sao sự cố gắng của bố mẹ cũng chỉ đủ cho tôi đóng tiền học phí? Tôi còn biết bao nhiêu khoản khác phải chi tiêu, lần đầu tiên rời xa gia đình, xa cái yên ả bình lặng của nông thôn để bước vào thế giới sôi động của đô thị, tôi biết đương đầu như thế nào?
Đọc hai cuốn nhật ký, tôi có cơ hội nhìn nhận lại mình và chợt liên tưởng đến câu nói của một triết gia: “Ra đời trong một dinh thự nguy nga không phải là một đảm bảo cho hạnh phúc, cũng như sinh ra trong một cái lán không có nghĩa là bị kết án cho một số phận khốn khổ”.
Đành rằng tôi đã phải ở nhà hai năm để bươn trải với cuộc sống, nhưng chẳng phải bây giờ tôi đã bước chân vào đại học hay sao? Hai năm tôi có thể lao động kiếm tiền, vậy tại sao giờ đây tôi lại không thể tìm cho mình một công việc để tự hỗ trợ cho sinh hoạt của chính mình? Gian khổ ư? Đã có và sẽ có, nhưng giờ đây tôi lại thấy nó là chất liệu khiến cho tôi có thể mở rộng tấm lòng để trở thành một người sống có chiều sâu và thực chất.
Vượt khó trong học tập
Ở Đại học các thầy cô nói: “đại học là tự học” có nghĩa là sinh viên chủ động học tập và phải dành nhiều thời gian để đọc, nghiên cứu tài liệu ở nhà nữa. Nhưng tôi thiếu thời gian. Tôi thấy mình thiếu ngay từ tháng học đầu tiên. Ngoài các buổi sáng, tôi còn học 3 buổi tiếng Anh vào buổi chiều ở trường, đấy là chưa kể một buổi thể dục vào sáng thứ 7. Tôi đã bắt đầu đi gia sư 5 buổi tối trong tuần, thời gian dạy chỉ 2 tiếng, nhưng địa chỉ lại ở quá xa nên tôi phải mất thêm 2 tiếng nữa để đi, về.
Tôi phải xoay sở để tự học như thế nào với cái quỹ thời gian bé nhỏ đó? Nếu học chỉ để “qua”, có lẽ tôi cũng không cần phải băn khoăn lắm. Nhưng tôi cũng muốn khẳng định mình, muốn bố mẹ được tự hào về mình. Và tôi buồn khi nghĩ mình khó lòng đạt được mong muốn đó!
Tôi lại nhớ đến anh Thạc, bằng tuổi tôi bây giờ và năm xưa anh cũng học trường ĐH Tổng hợp như tôi ngày nay. Đang học và là một học sinh văn khoa xuất sắc, anh sẵn sàng rời ghế nhà trường để lên đường chiến đấu. Con đường chiến đấu với bao khó khăn gian khổ, anh vẫn học và viết, vẫn có một tác phẩm tuyệt vời. Điều đó, giúp tôi nhận ra rằng: quan trọng không phải là có bao nhiêu thời gian để học mà cần học như thế nào trong quỹ thời gian mình có. Vâng, chính sự tích cực chủ động và lòng say mê, thích thú là sức mạnh quan trọng giúp tôi có thể leo lên ngọn núi - mục đích của cuộc đời mình không quá khó khăn.
Vượt khó trong tình yêu
Người yêu của tôi nói: “Em vào đại học, tương lai còn đang ở phía trước. Anh không đủ tin tưởng rằng sẽ còn có em sau bốn, năm năm nữa”. Và đó là lý do để anh ấy rời xa tôi. Tôi hiểu đó không phải là lý do chính đáng vì hơn một năm yêu nhau tôi luôn chứng minh sự chung thuỷ của mình. Tôi yêu anh và việc anh rời xa tôi làm tôi thấy thực sự đau đớn! Tôi gần như bị trầm uất vì đã có khi tôi thấy lòng tự trọng của mình bị rách nát tả tơi. Nên thật khó khăn biết bao khi phải hàn gắn vết thương lòng!
Anh Thạc không bị bỏ rơi như tôi, nhưng anh ấy phải rời xa một Như Anh yêu dấu. Sự so sánh thật là khập khiễng, nhưng đúng là anh Thạc không bị tình cảm riêng tư làm giảm tinh thần chiến đấu thì sao tôi có thể để cho một trái tim tan vỡ làm nản lòng mình? Đó là khi tôi nghĩ rằng tôi khó có được một người như anh. Nhưng giờ đây tôi tự hỏi mình đã lấy ai để so sánh với anh? Làm sao tôi có thể chắc chắn rằng trên con đường của mình tôi không gặp được những người như anh và hơn anh? Điều đó giúp tôi nhìn về phía trước và tự dặn mình: Sự trải nghiệm những niềm đau nhiều khi giúp ta trở nên mạnh mẽ và trưởng thành!
Vượt lên chính mình
Với những điều ở trên có lẽ ít ai tin rằng trước đây tôi nhút nhát rụt rè biết bao. Tôi run bắn lên khi thầy nhắc đến tên mình. Tôi lại thường lo lắng về cái mà người khác nghĩ về mình. Tại sao tôi phải tự ti? Tôi không biết, có lẽ tại tôi nghèo và chẳng hề xinh đẹp. Nhưng khi tìm ra sức mạnh để vượt lên những khó khăn trong cuộc sống đời thường, trong học tập và tình yêu, cũng là lúc tôi có sức mạnh để vượt lên chính mình. Sức mạnh từ đâu ư? Vâng chính là việc nhìn nhận lại: Tôi ít nói? Không sao cả, điều đó chỉ chứng minh rằng tôi là người biết lắng nghe! Rụt rè, e thẹn ư? Ồ, các nhà tâm lý học đã nói: đó là dấu hiệu của một bản chất nhạy cảm và dịu dàng.
Mới đây tôi nghe nói đến một trong những phụ nữ được kính trọng nhất lịch sử nước Mỹ là Eleannor Roosevelt. Khi còn là một cô gái, bà cũng đã từng bị tê liệt bởi sự thống trị của mặc cảm tự ti. Qua việc khép mình vào kỷ luật và thử thách chính mình, bà đã khắc phục điểm yếu này và trở nên mạnh mẽ, tự tin. Và sức mạnh ấy đã giúp bà làm được nhiều điều tuyệt vời mà lịch sử nước Mỹ đã ghi nhận.
Tôi cũng sẽ mạnh lên thông qua những thử thách của chính mình: Tôi đứng phát biểu dẫu cho lúc đầu bạn bè ngồi cạnh phải nắm tay. Tôi tham gia tình nguyện tuyên truyền hiến máu nhân đạo. Và hẳn lúc đầu không tránh khỏi vấp váp vì thật khó kiểm soát được cảm xúc của mình. Song, chẳng có lý do gì khiến tôi không thể tin rằng sẽ có những thanh niên, sinh viên lắng nghe tôi nói và hưởng ứng những gì tôi vận động.
Nếu như trong thời chiến có những anh Thạc, chị Trâm và bao thanh niên anh hùng khác, họ đã sống, chiến đấu và bảo vệ Tổ Quốc với lý tưởng cao đẹp để thắp sáng mãi ngọn lửa tuổi 20, thì ngọn lửa ấy sẽ được thế hệ trẻ ngày nay tiếp tục giữ để cháy sáng mãi trên con đường chúng tôi sống, học tập và xây dựng đất nước. Đó là niềm tin có lẽ không phải chỉ của riêng tôi?
Hoa Cát






