Phó Bí thư Đoàn trư?ng b?n là
Thứ Bảy, 05/05/2007Năm đó, trường tôi tổ chức cho sinh viên đi tình nguyện ở Hà Giang. Vì “bên trên” hạn chế số lượng nên nhà trường phải tổ chức những buổi phỏng vấn để trực tiếp tuyển chọn những người có tâm huyết và khả năng. Là sinh viên năm đầu nên tôi rất háo hức tham gia hoạt động đầy ý nghĩa này. Và để chắc rằng mình sẽ có cơ hội đóng góp một phần sức lực của bản thân nên tôi đã chuẩn bị rất kĩ cho buổi phỏng vấn đó.
Tôi nhận được câu trả lời và cũng là hung tin khi chị Hòa đáp lại bằng một giọng không thoải mái lắm (nếu không muốn nói là đầy khó chịu): “Thôi, em về đi. Năm sau đi phỏng vấn lại nếu còn muốn làm sinh viên tình nguyện. Đến Phó Bí thư của trường là ai cũng không biết thì làm sao có thể là đoàn viên ưu tú được. Em đã học ở đây một năm rồi mà vẫn chẳng nắm được thành phần lãnh đạo Đoàn chắc tại ít tham gia hoạt động rồi”.
Mặc dù đã cố gắng giải thích là vì chỉ là “lớp viên” nên tôi không được tiếp xúc nhiều với “quan chức”, do đó mới không nắm rõ thông tin, còn những hoạt động bình thường thì hầu như chẳng thấy bóng dáng các vị đó đâu, nhưng cũng chẳng được chiếu cố. Đang chuẩn bị ra về với thái độ hậm hực không phục cách giải quyết vấn đề của chị, tôi nghe thấy một giọng nói với theo: “Phó Bí thư thứ hai không phải là con trai mà là con gái. Chị ấy tên là Hòa và là người đang nói chuyện với em. Đấy chính là chị. Nhớ nhé, năm sau nếu gặp phải câu hỏi này thì đừng trả lời sai nữa”.
Ra vậy, cái người mà tôi không hay biết lại là người trực tiếp phỏng vấn tôi. Buồn cười thật. Tôi bị trượt vì đã không biết mặt và gọi tên đúng vị Phó Bí thư thứ hai đó.
“Ôm hận” trở về nhà, tôi kể cho lũ bạn nghe về cái chuyện dở khóc dở cười. Sau một hồi cười ngả cười nghiêng, chúng nó nói một câu làm tôi cứ suy nghĩ mãi: “Có lẽ mày bị trượt chẳng phải vì không biết hết các nhà lãnh đạo Đoàn đâu mà chỉ bởi mày đã không biết rằng chị ấy là Phó Bí thư. Nếu như mày không biết anh Lâm mà biết chị Hòa thì chắc mày đã được đi tình nguyện rồi”.
Lẽ nào đấy chính là sự thật?
...
Năm thứ hai, rồi năm thứ ba trôi đi. Năm nào tôi cũng đăng kí đi tình nguyện nhưng chẳng bao giờ được xét duyệt. Bạn bè tôi cũng thế, không đứa nào có cơ hội đi. Một điều lạ lùng là tất cả những người “trúng tuyển” đều là những nhân vật có “máu mặt” như: bí thư, lớp trưởng... Hiếm thấy một dân đen nào được “lên đường làm nhiệm vụ”. Không hiểu đấy là sự vô tình hay cố ý của đoàn trường nhưng rõ ràng việc đó đã khiến cho chúng tôi mất niềm tin vào cơ sở. Thậm chí mọi người còn rỉ tai nhau: “Người ta bày ra chuyện phỏng vấn cho nó đúng với thủ tục, nghi lễ thôi chứ danh sách đi tình nguyện thì đã có cả rồi. Bởi thế, năm nào có tình nguyện thì cũng chỉ ngần ấy gương mặt. “Quan cũ” ra trường thì thay bằng “quan mới”, thường dân làm sao được góp mặt”. Dù không muốn tin song nhìn vào kết quả tuyển chọn sau mỗi cuộc phỏng vấn trong suốt những năm qua, tôi chẳng có lí do gì để phù nhận tất cả điều đó.
Đoàn là của tất cả mọi người chứ đâu phải của riêng cá nhân nào. Nếu cứ hoạt động theo kiểu “miếng ngon” dành cho “cán bộ”, “xương xẩu” mới đến lượt “dân thường” thì làm sao hoạt động đoàn có thể lôi kéo được đoàn viên tham gia? Rõ ràng, trong những buổi sinh hoạt chính trị khô khan thì tất cả chúng tôi đều bị ép buộc có mặt (nếu không sẽ điểm danh và trừ vào điểm tổng kết), còn những lần đi tình nguyện thì chẳng bao giờ chúng tôi được tham gia.
Các cán bộ Đoàn luôn nói rằng trách nhiệm của Đoàn viên là phải tham gia cái này, cái nọ, nhưng sao không thấy nói đến quyền lợi của mỗi người khi tham gia? Đến cái quyền được cống hiến một phần sức lực của mình chúng tôi còn không được hưởng nói chi đến những chuyện khác?
Bạn đọc muốn Để phản hồi cho bài viết này, xin mời nhấn chuột vào ô Trao đổi thảo luận phía dưới |






