Nói về xăm hình: đừng nên vơ đũa cả nắm!
Thứ Ba, 03/10/2006Thân chào các anh chị!
Thật ra, tôi hơi bị shock khi đọc bài viết của anh Hoàng Quân. Shock ở đây là do cách nhìn nhận vấn đề chứ không phải ở một hiện tượng mà bài viết đã nêu.
Có thật tất cả những ai có vết xăm đều là những người vào tù ra tội, đều là những cô gái đứng đường hay ai ai cũng nhìn nhận người mang vết xăm như vậy? Xin lỗi, nếu bài viết của anh mà được công luận biết đến rộng rãi, thì tôi không nghĩ là họ để yên.
Cái gì làm nên một tên ăn cướp và một cô gái bán hoa? Hình xăm hả? Không hề. Có thể là hoàn cảnh, sự giáo dục, thiếu kiến thức và ý thức, cũng có thể là bản chất đốn mạc của một con người.
Tự một hình xăm không biến người ta thành kẻ xấu. Anh có biết người bạn thân thiết Che của chủ tịch Fidel Castro không? Chắc một người có những nhận thức cao đạo như anh sẽ biết. Và nếu vậy, thì anh sẽ nhận ra một điều rằng: có hàng vạn người đáng kính hơn tôi hay hơn anh, mang trên người hình xăm của Che. Mọi người kể cả anh có ghê tởm những ai xăm hình Che lên người không? Tôi nghĩ không hề.
Một điều nữa quan trọng hơn hết, đó là tự do cá nhân. Mọi người có quyền thể hiện mong muốn của mình miễn là không vi phạm pháp luật. Pháp luật không cấm thì anh lấy gì để lên án? Đâu phải ai xăm mình cũng mặc đồ hở vai, phè rúng ra khoe với thiên hạ. Và, thật sự, anh có nghĩ là mình quá vội vàng hay không khi đưa ra những nhận định như vậy?
Chúng ta không nên làm cái gì nó đi ngược với khuôn phép xã hội và không an toàn đối với cơ thể mình. Nhưng đừng vơ đũa cả nắm, vì có những người làm chuyện này ở những nơi được đảm bảo vệ sinh và kỹ thuật, họ yêu thích họ làm thế thôi.
Đúng là có những kẻ rỗng tuếch, không bản lĩnh, thiếu nghị lực… tìm đến hình xăm để mang lại tự tin hay cá tính… những điều mình không hề có. Nhưng xin thưa, không thể lấy cái hiện tượng để kết luận thành bản chất. Nếu có dịp đi sang Tây Âu để mở mang tầm mắt, anh sẽ thấy rằng đại đa số thanh niên ngày nay có xăm mình như cách để làm đẹp. Hay chẳng nói đâu xa,
Có những người đang học thạc sĩ hay tiến sĩ, tuy ít, nhưng tôi thấy hình xăm trên người họ khi chơi thể thao chung. Đúng là thuần phong mỹ tục mỗi nơi mỗi khác, nhưng ở đâu con người cũng hướng về cái đẹp cả. Nên nếu xã hội người ta chấp nhận thì mình cũng nên nhìn nhận vấn đề một cách công tâm. Quả thật, tôi nghĩ, hình xăm cũng la một nghệ thuật. Có những hình xăm rất công phu và hình dáng rất hài hoà. Nó không là lựa chọn của số đông, nhưng đừng vì thế, mà lên án số ít thích thú với nó.
Tóm lại, tôi nghĩ anh nên nhớ điều này: tự do cá nhân cần được tôn trọng, và chúng ta có quyền làm những hcuyện pháp luật không cấm.
Võ Anh Khoa (TP.HCM)






