Nỗi buồn mang tên ''tình mẫu tử''
Thứ Hai, 24/03/2008“Mẹ ruột bắt con gái 15 tuổi bán dâm” – đó chính là đề tài mà gia đình tôi đã thảo luận sôi nổi trong bữa cơm tối ngày hôm nay. Không một ai trong chúng tôi có thể tin vào cái sự thật quá đau lòng ấy.
Tôi còn nhớ rất rõ, ngày truớc, có một vị quan chức đã thực hiện hành vi dâm ô với một bé gái, khi bị phát hiện, người đó đã dùng khoản tiền lên tới tới hàng tỉ đồng để mua chuộc gia đình của em với hy vọng họ sẽ rút đơn kiện. Thế nhưng, “tôi không thể cầm những đồng tiền đó vì như thế có nghĩa là tôi đem bán thân xác của con gái tôi và nó chỉ làm cho tôi cảm thấy đau lòng hơn thôi”, bố bé gái ấy đã trả lời như vậy. Đó mới là lý lẽ thiêng liêng của tình mẫu tử.
Dù là những người làm kinh tế, hàng ngày phải đương đầu với thương trường khốc liệt – nơi mà người ta có thể bất chấp tất cả vì tiền, song vợ chồng tôi vẫn không thể tin được đồng tiền lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy. Hay lẽ nào người đàn bà ấy bắt con gái bán dâm vì lòng thù hận với bố đứa trẻ? Bà ta muốn giày vò thân xác em để người bố phải đau lòng? Dù như sự thật đúng là như thế thì vẫn không thể cảm thông. Lẽ thường, khi con gái phải chịu thiệt thòi vì không còn bố, người ta phải yêu thương em hơn mới đúng chứ! Em đâu có tội tình gì?
Theo điều tra của các cơ quan chức năng thì người phụ nữ này đã bắt con gái của mình bán dâm khi em mới tròn 10 tuổi. Vậy là, đây không phải là hành vi nhất thời làm liều mà nó đã diễn ra trong một tiến trình dài và người ta ngang nhiên sống trên nỗi nhục của em. Trong khi bạn bè cùng trang lứa được tung tăng cắp sách tới trường, được hồn nhiên vui đùa,… thì em hàng ngày, hàng giờ phải mua vui cho người khác.
Vô lương tâm hơn khi người phụ nữ này còn đánh đập con mình tàn nhẫn khi em không chịu tiếp khách vì bị ốm. Đến mẹ ghẻ và con chồng cũng không đối xử với nhau như thế, vậy mà một người mẹ ruột lại có thể ngang nhiên rút cạn sức lực của đứa con bé dại? Hơn nữa, đây đâu phải là cách mà con người đối xử với nhau? Dường như, không chỉ tình mẫu tử đã chết mà ngay cả tình người cũng không còn.
Một điều đáng ngạc nhyên là hành vi này đã diễn ra trong một khoảng thời gian khá dài nhưng tại sao đến bây giờ mới bị phát giác? Tất nhiên không thể nói rằng họ hàng cũng như hàng xóm không hề hay biết. Có thể người mẹ ấy không dám đem việc làm vô nhân tính của mình ra kể, nhưng lẽ nào bé gái ấy cũng sống trong im lặng ngần ấy năm? Và lẽ nào, người ta che giấu tài tình đến mức không ai có khả năng nhận ra? Giấu một người thì dễ những giấu được hàng chục, hàng trăm con người trong suốt năm năm liền là không thể. Thế nên, để xảy ra sự việc đau lòng như thế này, một phần chính là do thái độ “mũ ni che tai”. Giá như mọi người sống với nhau có trách nhiệm hơn nữa thì đâu đến nỗi tuổi thơ của em lại bất hạnh như vậy.
Cho dù người mẹ vô đạo đức ấy đã bị bắt và pháp luật sẽ có những hình phạt xứng đáng cho tội ác này, thế nhưng, những ký ức dữ dội đó sẽ đeo bám em suốt cuộc đời. Liệu tương lai của em sẽ đi đâu, về đâu? Liệu niềm tin vào cuộc sống của em có còn sau khi bị chính người mang nặng đẻ đau ra mình trà đạp lên số phận?
Bạn đọc muốn chia sẻ những suy nghĩ, cảm nhận, đánh giá… của mình dưới dạng một bài viết hoàn chỉnh, xin vui lòng gửi về địa chỉ: chat.bandocviet@cihp.vn Để phản hồi cho bài viết này, xin mời nhấn chuột vào dòng chữ Trao đổi thảo luận phía dưới |






