Trang chủ / Đời sống /

Nhớ!...

Thứ Ba, 20/12/2005
Anh đến bên em vào những ngày cuối thu, khi cái rét của mùa đông đã ngập ngừng ngoài ngõ. Em hạnh phúc, em hi vọng những điều mới lạ sẽ đến trong tâm hồn mình, anh sẽ là ngọn lửa sưởi ấm trái tim đã ngủ quên bao mùa đông của em.

Em đã mơ tưởng bao điều đẹp đẽ sau mỗi lá thư của anh gửi cho em. Những lời lẽ bình thường, nhưng chỉ dành cho riêng em, những lời đó như hút em vào một cuộc chơi mà em luôn lo sợ có ngày mình sẽ phải khổ đau vì nó. Em sợ anh sẽ không phải là để dành cho em, một cô gái luôn cảm thấy khó khăn khi yêu một người.

Chiều thứ 7 trôi qua, âm thanh náo nhiệt xung quanh không làm vơi đi nỗi mong đợi của em. Đứng một chỗ, em nhìn quanh, đi loanh quanh em nhìn lại, em sợ anh đang đi ngược ở phía sau lưng mình. Em sợ anh đến mà em không nhìn thấy và anh sẽ đi rất nhanh, không quay đầu nhìn lại, anh không ngước mắt tìm em, anh chỉ nhìn thẳng con đường anh đi, nhưng bóng dáng em không có trên con đường thẳng tắp đó.

Có những điều thật buồn nhưng em chấp nhận. Có những câu nói tưởng như vô tình nhưng thấm sâu vào trong lòng em nỗi đau, em cũng chấp nhận. Em muốn nhờ cái lạnh của mùa đông để lấn át đi cái lạnh trong lòng. Nhưng hai cái lạnh gặp nhau chỉ làm cho mọi thứ xung quanh thêm tê tái.

Nỗi nhớ anh em để trong lòng, nỗi mong anh em dấu vào từng chữ trong thư gửi cho anh. Nhưng anh không đọc được nỗi nhớ của em. Nỗi nhớ anh hiện hữu ngay cả khi anh đang trò chuyện cùng em. Em che dấu nỗi nhớ của mình bằng mọi cách, bởi nếu anh biết được anh sẽ không vui đâu. Anh không muốn cho em nhớ anh, cái nỗi nhớ không phải dành cho một người bạn đơn thuần.

Bạn em bảo, nếu làm bạn với anh mà cảm thấy thanh thản thì cũng tốt. Em cũng nói với anh, em cảm thấy thanh thản với tình bạn của anh. Nhưng nếu anh muốn biết điều em nói dối anh duy nhất là gì, thì chính đó, em dối anh, nhưng không thể dối lòng mình, trái tim em chẳng thể nào thanh thản coi anh như một người bạn thân, như đã từng nói.

Nghe điện thoại của anh mà tim em đập rộn ràng, em không kiểm soát được nhịp thở của mình. Má em đỏ lựng như bị ai bắt gặp khi đang làm một điều lén lút nào đó. Nhưng anh cũng chẳng thể cảm nhận được điều đó, anh cũng không có cái cảm xúc hồi hộp, bối rối khi trò chuyện cùng em. Với anh, em như một “cô giáo bướng bỉnh”, một người bạn vui tính mà thôi.

Em không ngờ có lúc chỉ mong được nhìn thấy người mình yêu quý mà cũng khó khăn như vậy. Anh chẳng có ý định gặp em. Thời gian của anh còn dành cho người ấy, người yêu của anh, và cho niềm đam mê bóng đá. Em chẳng có lý do gì để xen vào cuộc đời anh, khi mọi thứ xung quanh anh đã đầy đủ và không còn chỗ cho em nữa. Có chăng em chỉ là một người bạn thân trên mạng, khi nào rời khỏi thế giới ảo này, em sẽ không tồn tại trong thế giới thực của anh, mà cái thế giới đó mới là điều em thèm khát được bước chân vào. Em muốn được nhìn anh trong bộ quần áo lấm lem khi đá bóng về, muốn nhìn gương mặt nhăn nhó đau vì bị chấn thương của anh, để cảm nhận được con người gần gũi của anh, để được chăm sóc cho anh. Vậy mà khó khăn biết bao, điều đó lẽ nào chỉ có thể là một giấc mơ?

Anh có biết, em nhớ anh đến như thế nào không? Em nhớ anh ngay cả khi nói chuyện cùng anh, cả ngay khi em mệt mỏi cũng cố làm cho đầu óc mình tỉnh táo để nghĩ về anh. Em sợ khi mình ngủ, thời gian sẽ trôi qua và em không được nhớ về anh nhiều hơn nữa. Em muốn được nhớ anh ngay cả trong những giấc mơ, nhưng giấc mơ thì em không thể điều khiển được. Trong giấc mơ của em chỉ có nỗi sợ hãi và cô đơn, bởi khi đó em không thể dấu được nỗi cay đắng và buồn bã trong trái tim mình. Anh đã có người của riêng mình và anh nói, không có ý định thay đổi tình cảm dành cho người đó. Em, chỉ là một chiếc lá tự xót xa cho chính mình.

Anh đã từng nói rằng “Nếu như chúng ta thành tâm mong muốn một điều gì và luôn nghĩ về điều đó, thì không sớm thì muộn, điều ước của chúng ta sẽ trở thành hiện thực. Vấn đề là chúng ta phải có niềm tin mãnh liệt vào điều ước muốn”. Vậy anh cho phép em tin vào một điều, để cùng những ngôi sao may mắn anh tặng, sẽ giúp niềm tin của em thành hiện thực? Anh, em đợi, có được không? Chắc chắn là anh sẽ không cho rồi, anh bảo là anh sẽ không bao giờ thay đổi và chúng ta chỉ có thể là bạn. Còn em thì đã nói là không yêu anh đâu sau cái lần đầu gặp gỡ đó. Ngày đó, em nghĩ là mình không dành cái gọi là tình yêu cho anh thật, vì em nghĩ nếu yêu, em sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà cái lần gặp anh sau bao nhiêu lá thư chúng ta đã gửi cho nhau, em đã nghĩ anh chỉ có thể là một người bạn mà thôi. Nhưng em không ngờ, càng ngày em càng nhận ra rằng, em không muốn anh là bạn. Em không muốn như vậy một chút nào, nếu em không tự dối lừa mình thì em phải chấp nhận rằng em đã nhớ anh không như nhớ một người bạn, em đã mong chờ anh những điều không có ở một người bạn, dù em biết rằng những gì em biết về anh chưa đủ cho một tình yêu và tình cảm trong em dành cho anh chưa có thể gọi thành một cái tên tương tự như vậy.

Em vẫn nói với anh chỉ coi anh như một người bạn thân. Em muốn dấu anh sự đau khổ của mình khi nói những lời này. Trước đây, em luôn nghĩ rằng, với những người khác giới không thể tồn tại một tình bạn. Và nếu em không yêu thì cũng không làm bạn với một người con trai nào. Em rất dứt khoát và rõ ràng trong chuỵên này. Vậy mà quen anh, em đã để cho mình rơi vào một sợi dây  tình cảm mà tự em xoay tròn cho nó rối tung lên. Em nói như vậy, bởi anh có lẽ đứng bên lề mọi suy nghĩ và mong muốn của em. Anh không biết, anh không cần biết và những gì diễn ra trong em không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của anh, nên anh cũng chẳng cần phải quan tâm làm gì. Tình cảm em dành cho anh, diễn ra tự bản thân em thì chính em phải tự mình chịu mà thôi.

Em đã chia sẻ những buồn vui, trắc trở với bao nhiêu người, nhưng một bài toán nhỏ nhoi của riêng mình, liên quan đến anh, thì em không giải được. Thật ra là em không muốn giải, bởi đáp số của nó không phải là kết quả mà em mong đợi. Anh đã yêu và đang yêu. Còn em, sẽ là một cô bạn nói chuyện khá vui trên mạng. Chỉ có vậy thôi, chỉ có vậy thôi phải không anh? Không thể khác đi ư? Em không trách anh đâu. Vì em hoàn toàn có thể làm cho mình quên được anh, em có thể làm được. Chỉ có điều, bây giờ em vẫn chưa thể sẵn sàng để quên anh. Em chẳng mong anh thương hại em, vì em không cần sự thương hại. Em cũng chẳng cầu mong cho tình cảm của anh và người đó tan vỡ, bởi em không cần một người không yêu mình. Nhưng khi nào anh nhớ đến em, anh hãy nhớ là có một người luôn mong và chờ anh.

Lan Tường


Tin khác

Echo chamber là gì? Bạn có phải nạn nhân của vòng lặp thông tin?

Thứ Hai, 01/12/2025
Mạng xã hội chỉ cho thấy điều bạn đã tin và khiến bạn rơi vào echo chamber (buồng vang thông tin). Điều này diễn ra thế nào?

Sự tuyệt chủng của chữ in hoa: Lý do gen Z thích sử dụng chữ viết thường

Thứ Tư, 26/11/2025
Người trẻ hiện nay đang dần bỏ đi lối viết hoa thông thường để nhường chỗ cho một phong cách viết thể hiện được quan điểm và thái độ của họ đối...

CDC gỡ bỏ hơn một chục trang web về bản dạng tình dục và giới tính, bình đẳng sức khỏe

Thứ Tư, 15/10/2025
Theo kênh truyền hình tin tức tài chính lớn nhất Hoa Kỳ CNBC (Consumer News and Business Channel) hơn chục trang trên trang web của Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch...

Điều thú vị ở những người nổi tiếng trong lịch sử

Thứ Tư, 15/10/2025
Mỗi khi nhìn thấy những người nổi tiếng, chúng ta thường quên rằng họ thực ra cũng chỉ là con người, và họ cũng có những trải nghiệm thú vị, quan điểm riêng...

Tản mạn: Tết Trung Thu đang đến gần!

Thứ Sáu, 03/10/2025
“Trăng tròn vào ngày 15 tháng 8, bánh trung thu thơm ngon và ngọt ngào”

12 quy tắc nhỏ cho cuộc sống hạnh phúc hơn

Thứ Sáu, 19/09/2025
Tôi đã dành hơn 12 năm nghiên cứu về hạnh phúc và bản chất con người. Trên hành trình đó, tôi đã thu thập được những gì tôi gọi là “Bí quyết trưởng thành”...

Bài viết nổi bật

Kiểm tra chỉ số BMI online

ĐO CHỈ SỐ CÂN NẶNG - CHIỀU CAO (BMI) ONLINE

Chiều cao của bạn (cm)

Cân nặng của bạn (kg)

Bài viết mới