Nhật ký mùa đông!
Thứ Ba, 13/12/2005…Anh lững thững đi bên hồ, chân bước đi nhưng trong lòng chỉ nghĩ về em, về những ngày quá khứ: Biết nhau từ đầu Xuân, thương yêu từ mùa Hạ, xa nhau ngày cuối Thu…Và thì mùa Đông đang đến. Anh tự hỏi biết bao giờ Đông tàn? Nhưng anh tự nhủ: Sẽ không có mùa Đông khi trong lòng mình đầy lửa yêu thương. Anh sẽ không về làm bạn với cô đơn vì trong đầu luôn có em, anh luôn tâm sự với em trong suy nghĩ dù em như một cái bóng im lặng…
“Anh bắt đầu trang nhật ký những ngày đông
Viết cho em để giữ gìn ngọn lửa
Ngày không em tất cả đều một nửa
Duy trong tim nỗi nhớ luôn đầy…”
Em thân yêu!
Sáng nay anh dậy sớm. Tuấn lầu bầu: “Mi như con voi không biết lạnh là gì cả. Mi không biết đang đầu mùa Đông sao, không thấy gió mùa đông bắc đang thổi sao?”.
Ừ anh như con voi bự, Tuấn như con ngựa gầy, nó cảm nhận được mùa Đông từ cánh cửa, từ ngọn gió, từ cái chăn mỏng manh đang đắp. Còn anh – Mountain Bear không phải không cảm nhận được mùa Đông đang đến, chỉ khác Tuấn, anh cảm nhận mùa Đông đang đến ở trong lòng…
Sáng đầu Đông, trời trở lạnh, phố đông người nhưng anh thấy vắng trong lòng. Em đã đi theo mây, em đã về với núi, anh vẫn lang thang nơi gió bụi kinh thành… Anh lững thững bên bờ hồ, chân bước đi nhưng trong lòng chỉ nghĩ về em, về những ngày quá khứ: Biết nhau từ đầu Xuân, thương yêu từ mùa Hạ, xa nhau ngày cuối Thu… Và thì mùa Đông đang đến. Anh tự hỏi biết bao giờ Đông tàn? Nhưng anh tự nhủ: "Sẽ không có mùa Đông khi trong lòng mình đầy lửa yêu thương. Anh sẽ không về làm bạn với cô đơn vì trong đầu luôn có em, anh luôn tâm sự với em trong suy nghĩ dù em như một cái bóng im lặng…".
Khi em gọi điện từ Lào Cai, gió Đông bắc dần lạnh hơn, cơ thể trên 75 cân của Mountain Bear lúc này mới thấy lạnh, ly cà phê đen nóng của quán ven hồ lạnh buốt trong tay. Anh tự nhủ: "Mình luôn là người tự tin và là một chàng trai kiêu hãnh". Anh cố gắng nói chuyện với em bằng một giọng bình tĩnh pha chút kiêu bạc. “Nhưng mình sẽ không làm tổn thương em. Mình không thể gia trưởng đến mức cản bước đi của em, dù là bước đi ấy đẩy em xa mình… Mình yêu em bằng trái tim hồn hậu, bằng trí thông minh chứ không phải như một crazy love. Mặc dù nhớ lại những ngày bên nhau, những vần thơ cho em, mình cũng cảm thấy muốn điên rồ!”.
Anh cũng ngạc nhiên về chính mình. Té ra chàng trai 27 tuổi vẫn rơi nước mắt. Không mình không khóc, đối diện với bản thân, mình chỉ cảm thấy tủi lòng: “ta đã không giữ được em, không giữ được em…”. Anh biết em vẫn yêu anh, nhưng anh sợ khi gần quê hương, hình ảnh của anh trong em sẽ phai nhạt. Anh sợ một ngày em sẽ nói: “Em hát khác xưa, khóc cũng khác xưa…”. Anh phải làm gì nhỉ? Lên Lào Cai cùng em? Luôn nói rằng yêu em? Không mình cố gắng nén chịu để em làm tốt công việc mới. Mình không dám tin là em sẽ quên mình. Nhưng cái cảm giác khi em nói: “tuần tới em sẽ chuyển hết đồ, xe về Lào Cai…” khiến anh như thấy một cuộc rút quân, bỏ lại tất cả, bỏ lại cả anh! Phải chăng khi phải chọn giữa tình yêu và công việc em đã chọn cái thứ hai? Anh muốn lên Lào Cai bằng chuyến tầu đêm nay. Nhưng em không muốn vậy! Vậy anh phải làm gì…?
Lúc này đây tự nhiên anh muốn về với mẹ anh, chỉ về 1 ngày thôi. Sau li cà phê, Tuấn và Hải gọi đi uống rượu. Một chai vodka to thế mà vẫn không say… Hải nhắc đến câu nói của một triết gia: “Sự xa cách như cơn gió, thổi bùng lên những ngọn lửa lớn và làm tắt những ngọn lửa nhỏ”. Vậy tình yêu của mình là ngọn lửa lớn hay ngọn lửa nhỏ? Anh vẫn sống những ngày Đông không em. Anh vẫn yêu dù ngày Đông không em. Anh vẫn mơ một giấc mơ lặng lẽ….
“Em đã sống ở đất Hà thành hơn 4 năm và em cũng đã có anh gần 1 năm nay. Nhưng 4 năm em học tập, 16 năm em phấn đấu để làm gì? Để thực hiện ước mơ cháy bỏng: Là một nhà báo, một cây bút chân chính nói lên tiếng nói của chính mình, nói thay tiếng nói của nhiều người để cuộc sống này ý nghĩa hơn. Và em đã nhận lấy cơ hội đấy ở quê nhà, cái cơ hội em đã mong chờ có được ở đất Hà thành này từ gần 5 tháng qua để em có thể được bên anh.
Cơ hội đến bất ngờ nên em không kịp bàn cùng anh. Yêu anh, nhưng em đã vội vàng chọn con đường không anh, để rồi phải nhìn lại, phải nuối tiếc khi nhận được trang Nhật ký mùa Đông anh gửi. Em không còn tự tin là mình đã đúng. Bởi biết tin mình đã trúng tuyển, đã có cơ hội làm công việc mình yêu thích mặc dù cảm thấy thật khó khăn khi đón nhận điều đó nhưng lại tự an ủi mình chỉ tạm xa anh, sẽ làm việc để lấy tích luỹ kinh nghiệm, chỉ như vậy mình mới có thể xin việc ở Hà Nội được thuận lợi hơn, cơ hội bên anh sẽ nhiều hơn.
Quyết định ấy được xây dựng từ niềm tin sâu sắc vào ngọn lửa của tình yêu. Nhưng ở trên vùng đất của quê hương – vùng duy nhất ở miền bắc có thể có tuyết trong mùa Đông. Đầu Đông cái lạnh chưa đủ để tuyết rơi, nhưng đầu Đông không anh thì dường như tuyết đã đóng thành băng. Song, tuyết đóng băng không ở trong lòng, chỉ là cảm giác không hơi ấm từ anh. Còn trong lòng em có ngọn lửa tình yêu của chúng ta, có ngọn lửa của niềm tin em gửi tới anh. Hơn lúc nào em hiểu sự xa cách đối với chúng ta cũng chỉ là ngọn gió giữ lửa tình yêu, ngọn gió ấy không thể làm tắt ngọn lửa mà sẽ làm cho ngọn lửa ấy lan ra thành một đám cháy lớn”.
Đầu Đông anh gửi em trang Nhật ký buồn, trang Nhật ký với bao niềm trăn trở. Anh tin đông qua xuân lại đến và khi ấy em sẽ gửi tới anh trang Nhật ký đầu Xuân. Em có tin, anh sẽ cảm nhận được cái ấm áp của ánh nắng đầu xuân, sẽ dịu ngọt bởi sắc xuân xanh tươi và nét đẹp rực rỡ của hoa mùa xuân?
Hoa Cát






