Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo miền bắc, nơi mà người ta gọi nó là vùng quê với một ý nghĩa rộng rãi và tuyệt đối đúng, bởi lẽ ở đó có cây đa, có mái đình, có con đò và những đồng lúa chín. Học hết phổ thông, tôi thi đỗ đại học và rời nhà lên Hà Nội theo đuổi nghiệp đèn sách. Sau bốn năm dài đằng đẵng sống cuộc sống sinh viên với bao nhiêu nhọc nhằn, khó khăn cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp ra trường và xin được một việc làm tại thành phố. Dĩ nhiên cả gia đình và họ hàng tôi rất mừng và tự hào về tôi, bởi lẽ ở cái vùng quê nghèo khó ấy thì ngay đến chuỵện học lên cấp ba thôi cũng đã là cả một khó khăn rối chứ chẳng nói gì đến đại học, mà giờ đây tôi lại xin được công việc ở trong cơ quan của nhà nước. Thế nhưng chỉ sự nghiệp thôi đối với người đàn ông thì chưa đủ. Sau một thời gian ổn định công ăn việc làm thì cũng là lúc bố mẹ tôi giục tôi cưới vợ. Thú thật, trong thời sinh viên, vì tôi cũng khá đẹp trai và ăn nói có duyên nên cũng hơn một lần từng có người yêu. Nhưng kể từ khi ra trường, tôi chuyên tâm vào công việc và suy nghĩ thiết thực hơn về cuộc sống cho nên mọi người con gái đều đi ngang qua tôi như một sự vô tình dửng dưng. Nhưng giờ đây khi bố mẹ đã muốn như vậy, hơn nữa tôi cũng nhận thấy sự yếu đi của hai người ngày một nhiều hơn thì tôi cũng bắt đầu lưu tâm đến chuyện vợ con. Bạn bè tôi giới thiệu cho tôi rất nhiều người con gái, có người rất đẹp, cũng có người rất nết na , hiền dịu... nhưng sao tôi vẫn chưa có cảm giác rung đông thực sự với một cô gái nào.
Rồi Linh đến với tôi như một sự sắp đặt sẵn có mà ông trời run rủi. Thời gian ấy, công ty làm ăn phát triển và cần tuyển thêm người vào làm trợ lý cho tôi. Đích thân tôi trực tiếp xuống phòng nhân sự và trực tiếp phỏng vấn. Linh là một trong số 4 người có mặt trong buổi phỏng vấn ấy. Tôi cho cả bốn người bốc thăm thứ tự để phỏng vấn, Linh là người cuối cùng. Sau khi phỏng vấn xong ba người, tôi thấy thất vọng vì hầu hết 3 ứng viên đó đều không đáp ứng được nhu cầu tuyển dụng cuả công ty. Tôi mệt mỏi mời người cuối cùng vào phỏng vấn, trong đầu đã nghĩ đến một kết quả buồn và thất vọng vì sẽ không tìm đươc một trợ lý như ý. Nhưng không, câu nói đầu tiên của Linh vừa như hóm hỉnh, vừa như một lời chào, lời trêu đùa không nghiêm túc của lứa tuổi học trò khiến tôi chợt tỉnh táo và thấy vui vui trong lòng: "Anh ơi, hình như anh nhớ chị em hay sao ấy mà em thấy mắt anh buồn quá?". Tôi ngẩng mặt lên định mắng cho cô ứng viên này một câu vì tội không nghiêm túc khi làm việc nhưng vừa nhìn thấy vẻ hồn nhiên, ngây thơ của cô bé, tôi lại không nỡ vì nghĩ cô bé mới ra trường. Tuy mới ra trường nhưng sự hiểu biết và va vấp xã hội của Linh thì quả là đáng để người khác phải nể phục. Linh trả lời các câu hỏi một cách lưu loát và đầy tự tin. Và rồi tôi quyết định chọn Linh vào vị trí tuyển dụng măc dù trong lòng tôi cũng chưa hẳn yên tâm bởi duy nhất một điều đó là Linh mới ra trường và chưa hề làm việc ở đâu.
Vào làm việc trong công ty, Linh luôn chịu khó học hỏi và cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Tôi cũng thường quan tâm và chia sẻ với cô bé mọi chuyện từ công việc đến đời tư. Mỗi khi nhắc đến chuyện bố mẹ đang giục tôi lấy vợ, Linh lại ôm bụng cười, cô bé trêu tôi rằng: "Già rồi không ai lấy nữa đâu!". Mối quan hệ của chúng tôi ngày một thân thiết và gần gũi hơn, nhưng vẫn chỉ nằm trong khuôn khổ là những người đồng nghiệp hay những người bạn của nhau mà thôi. Nhưng rồi một sự việc đã xảy ra và tôi đã được chứng kiến tận mắt những tình cảm âu yếm và rất chân thành mà cô bé dành cho tôi. Một buổi chiều trên đường đi tới cơ quan làm việc, tôi bị một chiếc xe máy chạy ngược chiều lấn đường va phải làm tôi ngã văng xuống đường và ngất lịm. Những người ở đó đã đưa tôi đi bệnh viện và báo về công ty. Công ty đã cử người đến bệnh viện làm thủ tục cho tôi. Trong thời gian tôi ngất lịm và phải nằm điều trị ở phòng hồi sức, Linh đã thức trắng 3 đêm để chăm sóc và lo lắng cho tôi. Khi tỉnh lại sau một giấc ngủ dài mê mệt, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Linh. Linh đang ngồi bên đầu giường với vẻ mặt buồn bã và đôi mắt quầng thâm, đỏ hoe vì thiếu ngủ và khóc lo cho tôi. Thấy tôi tỉnh lại, cô bé vui mừng khôn xiết, nắm chặt tay tôi và nâng tôi ngồi dậy. Sau khi nghe các bác sĩ nói lại mọi chuyện trong suốt thời gian tôi bất tỉnh, tôi thực sự cảm động và rơi nước mắt. Vết thương cũng đỡ nhiều nhưng các bác sĩ chưa cho tôi về vì vẫn cần phải theo dõi thêm nên giời đây mọi việc ở công ty tôi hoàn toàn tin tưởng và giao phó cho Linh.
Trong suốt những ngày sau đó, Linh thường xuyên tranh thủ đến bên tôi, chăm sóc và động viên tôi. Ngày tôi ra viện, Linh vui mừng rạng rỡ trong tà áo dài màu xanh mà tôi rất thích. Đã có lần tôi từng tâm sự với Linh rằng: “Anh thích những người con gái mạc áo dài màu xanh". Tôi cũng không ngờ Linh đã nhớ đến điều đó và để tôi được thấy Linh trong ngày vui, đón tôi ra viện trước sự chứng kiến của nhiều cán bộ, nhân viên trong công ty và gia đình tôi. Tôi thầm cảm ơn và muốn nói với Linh rất nhiều thứ ... Buổi tối hôm ấy tôi mời Linh đi ăn cơm với lý do cảm ơn vì những gì cô bé đã làm cho tôi. Tôi nhìn sâu vào mắt Linh khiến cô bé ngượng ngùng cúi đầu e thẹn. Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Linh rổi đưa tay ôm chặt vào lòng mình, Linh không những không từ chối mà còn ôm tôi chặt hơn, Linh trách tôi vô tình vì bây giờ tôi mới nhận ra những tình cảm mà Linh dành cho tôi bấy lâu nay...
Thời gian trôi đi, tôi đưa Linh về ra mắt bố mẹ. Cả nhà đều rất ưng thuận và đồng ý cho chúng tôi làm đám cưới. Mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ và đám cưới chắc sẽ diễn ra nếu như cô ruột tôi không từ Úc trở về. Cô tôi sang Úc cách đây 22 năm do hoàn cảnh gia đình nên cô chưa có dịp trở về Việt Nam. Lần này, khi trở về, ngoài việc thăm lại người thân, cô tôi còn một việc khác nữa là tìm lại người con gái đã thất lạc sau 22 năm. Mọi người sững sờ khi nghe cô nói: Linh chính là con gái cô! Sau tất cả những bằng chững cô đưa ra khiến cho mọi người phải chấp nhận sự thật. Lòng tôi đau đớn vô cùng , trái đất dường như đổ sụp trước mắt tôi. Những giọt nước mắt của Linh ướt đẫm đôi vai mềm ......