Lý do khiến chàng 'muộn vợ'
Thứ Tư, 13/07/2005Hơn 40 tuổi, chưa có nổi một mối tình vắt vai là chuyện có thực với Tiến, anh chàng “mọt sách” điển trai đang làm việc tại một Viện nghiên cứu ở Hà Nội này. Bạn bè thường bảo rằng anh không có khả năng tán gái. Anh vốn hiền lành, ít nói, lại quá nhút nhát nên hầu như chẳng bao giờ dám nói chuyện với người khác phái. Chị em gái trong gia đình muốn giới thiệu cho anh người này người khác, nhưng vừa nghe thấy tiếng họ ngoài cổng, anh đã vội chui lên phòng riêng và biến mất dạng! Tiến chỉ làm bạn với sách vở, chiếc máy vi tính và một vài người bạn trai cũng hiền hiền như anh mà thôi. Cha mẹ anh thực sự lo lắng cho cậu con trai độc nhất đã quá tuổi thanh niên này. Thu hẹp không gian giao tiếp của mình, không nói chuyện, tiếp xúc với người khác phái… cứ như thế, cơ hội sẽ chẳng bao giờ đến với anh.
Không giống như Tiến, nhiều người quá tuổi mà vẫn chưa lập gia đình lại có nguyên nhân là họ quá “kén cá chọn canh”. Không đẹp trai, không tài giỏi, gia đình không khá giả, thế nhưng, trong mắt Quyền, chẳng có cô gái nào thật sự “hoàn hảo” theo ý anh. Chính vì thế, Quyền vẫn mãi trong giai đoạn “kén vợ”. Cô A. tuy đẹp nhưng gầy guộc, nhỏ con quá lấy về không khéo lại “nuôi bệnh” quanh năm, với lại bé tí xíu như thế thì làm sao mà sinh con, nuôi con cho khéo? Còn cô B thì chăm chỉ đấy nhưng béo quá, loại đấy thì chỉ có “ăn vụng như chớp, đánh con cả ngày”. Còn cô C thì lại có tật hay nói nhiều, thích phân tích với lại tổng hợp mọi vấn đề, thế thì “ai làm chồng ai”. Cô Đ trông trí thức thật đấy nhưng khoản “tề gia nội trợ” thì lại quá kém…. Cứ vậy, chẳng ai hoàn thiện trong mắt anh và chẳng ai dám đến với anh.
Khác với hai anh chàng kia, Tuấn - bạn học phổ thông với tôi, thì lại ế chỉ vì sạch sẽ, gọn gàng quá mức. Không ai có thể làm Tuấn vừa lòng, và “chiều” nổi cái kiểu sạch sẽ đến “khó chịu” của anh, trừ bà mẹ Tuấn. Các em gái của Tuấn cũng phải chào thua vì kiểu “kỹ tính còn hơn đàn bà” của ông anh mình và chẳng dám giới thiệu bạn bè cho anh trai. Cứ thế, các cô gái tránh xa anh mà anh không hề hay biết. Nhiều người còn nói “thà rằng ở vậy còn hơn lấy một người như Tuấn”.
Đã qua cái tuổi 35, tích cực, có thiện chí trong chuyện lập gia đình, song anh Nam lại không thể nào có nổi cho mình một cô bạn gái. Lỗi thật dễ cảm thông, môi trường giao tiếp của anh chỉ toàn con trai. Vì là dân xây dựng, anh dường như không có điều kiện giao tiếp với con gái. Từ phổ thông đến đại học, niềm đam mê duy nhất của anh là điện tử. Thêm nữa, lớp đại học thì 100% là con trai. Ra trường, dù là kỹ sư xây dựng có tay nghề, anh vẫn không có cơ hội vì phải đi hết công trình này đến công trình khác, mà công trình thì làm gì có con gái. Đồng nghiệp giới thiệu em úm, cháu chắt cho nhưng anh không có điều kiện, thời gian để nuôi dưỡng và phát triển những mối quan hệ đó nên các cô gái dù ban đầu có thể rất thông cảm với anh, nhưng rồi họ cũng mệt mỏi và xa anh, cơ hội cứ thế vuột qua tầm tay với Nam. Gặp tôi, anh tâm sự: “Mình cũng muốn lập gia đình lắm cho ổn định, nhưng khổ nỗi, cứ đi như thế này, chẳng biết đến bao giờ nữa!”.
Hạnh phúc không từ chối bất cứ ai, nếu người đó biết mở lòng mình và đón bắt cơ hội. Với những chàng trai như vừa kể ở trên, nếu họ cứ tiếp tục lối sống như vậy thì không ai có thể trả lời cho họ được đến khi nào thì họ mới có được người bạn đời như mong muốn. Có lẽ, sẽ là rất lâu, rất lâu nữa, thậm chí là không thể...
Mạnh Hùng






