Lòng trắc ẩn....
Thứ Ba, 22/01/2008Mấy ngày qua, những người thường xuyên theo dõi TV và báo chí sẽ không thể nào quên câu chuyện về Trúc - em bé bốn tuổi nhiễm HIV ở Bắc Giang. Còn tôi, đã không cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh tượng em lủi thủi tự giặt quần áo cho mình, rồi lên đồi thắp hương cho cha mẹ. Em biết rằng rồi một ngày không xa, em cũng sẽ như cha mẹ mình…
Bốn tuổi, em hiểu điều gì về sự sống và cái chết? Bốn tuổi, em đã được hưởng những điều bình thường từ cuộc sống như bao người bình thường khác?
Người ta bảo ai rồi cũng sẽ chết và điều quan trọng là người ta sống như thế nào chứ không phải là sống bao lâu. Điều đó có thể đúng với mọi người, nhưng liệu có đúng với bé Trúc? Có lẽ hình ảnh cái cũi mà em nằm, cái bát dành riêng cho em ăn, lọ đường để riêng cho em tự… bốc khi nào em muốn, cái màn vàng ố hình như chưa được giặt từ khi mắc… sẽ còn ám ảnh những người xem và đọc câu chuyện về em.
Cũng chẳng thể trách cứ hoàn toàn người bác vô tình kia, bởi dù sao ông cũng đã cho em bữa ăn, cho em chỗ ngủ; bởi cũng có thể đó chỉ là phản xạ tự nhiên trước nỗi sợ hãi HIV/AIDS của một người còn chưa hiểu rõ về bệnh dịch này. Nhưng mong rằng lòng trắc ẩn của ông và những người hàng xóm sẽ mang đến cho em những điều bình thường mà mỗi người bình thường có thể được nhận…
Bạn đọc muốn chia sẻ những suy nghĩ, cảm nhận, đánh giá… của mình dưới dạng một bài viết hoàn chỉnh, xin vui lòng gửi về địa chỉ: chat.bandocviet@cihp.vn
Để phản hồi cho bài viết này, xin mời nhấn chuột vào dòng chữ Trao đổi thảo luận phía dưới |






