Trang chủ / Đời sống /

''Hạt mầm''

Thứ Sáu, 30/12/2005
 
 
Có lẽ là không ai có thể giải thích cho em vì sao em lại tin anh đến vậy. Phải chăng là vì hạt mầm vẫn thường nằm sâu trong lòng đất, không ai để ý đến nhưng nó vẫn tồn tại và vươn lên?

“ Hà Nội ngày 29/12…

 

Lucky…

 

Em viết cho anh lá thư này khi năm mới đã gần kề. Nhưng em vẫn cầu mong năm mới đến nhanh hơn nữa, thật nhanh anh ạ. Anh có thấy những chiếc lá đang run rẩy trong cơn gió đông lạnh lùng  cũng đang ruớn mình lên chờ đợi không? Mùa xuân  đang ở phía trước, và nắng xuân có thể sưởi ấm những con phố nhỏ lặng lẽ, và làm ấm lên cả những “góc khuất”  nho nhỏ trong tâm hồn những cô gái đa cảm như em. Anh có nghĩ vậy không?

 

Mới đó mà đã gần một mùa đông. Thời gian thật ra không nhiều nhưng cũng đủ để em cảm nhận được sự gần gũi và con người thẳng thắn  của anh.  Em muốn gửi cho anh một lá thư đặc biệt, lá thư không đi theo địa chỉ email quen thuộc của em, bởi em mong chúng ta sẽ nhớ mãi năm nay. Cái năm mà anh như một ngôi sao rơi trúng vào em, làm em đau, làm niềm tin của em bị tổn thương, làm em khóc rất nhiều dù cả năm trước và trước nữa em đã đi tìm những giọt nước mắt của chính mình mà không thấy. Nhưng rồi cũng chính anh lại trở thành ngôi sao may mắn khi làm cho trái tim em dịu đi và niềm tin không những được khôi phục mà còn được nâng lên rất nhiều.

 

Có lẽ một phần là vì niềm tin em dành cho anh đã tự đâm chồi một cách rất tự nhiên, không có điều kiện. Nó tự xanh dù có lúc em nghĩ niềm tin đó đã bị quật ngã bởi chính người gieo nên nó là anh. Em nói vậy, nhưng anh đừng buồn nhé, bởi anh cũng hiểu những gì đã diễn ra. Em nói như vậy chỉ để muốn khẳng định thêm với anh rằng, dù anh không có ở bên em thì niềm tin em dành cho anh là  không đổi.

 

Những giây phút bên anh, em cũng bất ngờ khi mình vẫn nhớ rất rõ ánh mắt và nụ cười của anh, dù không biết bằng cách nào mà em nhớ được, khi em đã không dám nhìn thắng vào gương mặt anh. Phải chăng bởi đó là một điều cũng rất tự nhiên như niềm tin em dành cho anh vậy? Có thể anh không tin, bởi chính em cũng không dám tin điều đó lại là sự thật. Từ hôm đó, em đã tự hứa không nhớ tới anh nữa, không để hình ảnh của anh trong góc khuất của  em nữa. Nhưng giờ nhìn lại, hình như anh vẫn ở đó, bởi em chẳng đủ mạnh mẽ xua đuổi anh ra khỏi trái tim mình. Em đã dặn anh đừng bận tâm đến những lời em nói, dù anh có hiểu cũng hãy lờ đi như không hiểu, lần này cũng vậy anh nhé, hãy coi như đó là một lần anh giúp em và em sẽ tặng cho anh một trong hai hình phạt mà anh còn nợ, được không anh?

 

Thật lòng mà nói, thời gian gần đây em cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhàng và dễ chịu đi rất nhiều. Chỉ rất gần đây thôi em mới thấy mình có thể lấy lại được bình tĩnh trong lòng. Có lẽ, là do em cảm thấy được an toàn với tình bạn của anh, em cảm thấy mình được dựa dẫm vào anh, dù anh có thể chẳng để ý đến điều đó. Nó làm em cảm thấy vững tin hơn vào cuộc sống. Em có một triết lý sống rất buồn cười, có thể có người cho đó là “AQ”, nhưng nó làm em vựơt qua được chính mình, và làm cho các vết thương lắng xuống, làm cho em có thể vui cười trước nhiều người dù trong lòng không như vậy. Đó là cứ để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên, hiện tại dù như thế nào cũng nên chấp nhận, nhưng nếu ai đó là một nửa đích thực của mình thì rồi mọi thứ sẽ tự ổn thôi, cuộc sống sẽ có cách riêng của nó để cả hai phải tự nhận ra sự cần thiết của nhau.

 

 Anh đừng cười, nếu thấy suy nghĩ đó của em ngô nghê và thiếu thực tế! Nhưng em tin như vậy. Nếu không, thì em biết làm gì đây, chả nhẽ tự làm cho mình đau thêm ư? Em không thể, em là một đứa vui vẻ và không thích sự ủ ê. Em chỉ mong cuộc sống nhẹ nhàng một chút thôi anh. Những gì đã đến với em  trước đây  và cả  sau khi gặp anh có lẽ là đã đủ rồi, em không muốn thêm bất cứ một điều gì bất ngờ như thế nữa, vì em sợ  quá sức chịu đựng của mình. Có thể rồi cũng có ngày em vui vẻ bên một ai đó, đi bên cạnh  và nghĩ về người đó như em đang nghĩ về anh,  em sẽ vứt tất cả những nỗi băn khoăn trong lòng để được hạnh phúc trong  tình yêu. Nhưng hiện giờ em không thể sẵn sàng để yêu một ai đó, dù em có ngước mắt lên nhìn họ như em nói với anh rằng, chỉ cần em làm như vậy  mọi thứ  sẽ ổn ngay. Em không thể, không thể làm được anh ạ. Em đã giá mình là một đứa phù phiếm, còn anh là do ảo giác mang lại, bởi có lẽ như vậy em sẽ chẳng có thời gian mà suy nghĩ và  em sẽ dễ dàng thay đổi chính mình.

 

 Còn anh, có lẽ anh đã thành công khi không làm cho em cảm thấy được sự quan tâm nào khác của anh, ngoài những lời như một người bạn thực sự. Anh không có gì là sai cả, anh lúc nào cũng xử sự đúng, nên em thấy giận, giận bản thân mình,  sao em lại mong hiểu được những điều anh nghĩ, trong khi anh chẳng chịu bộc lộ bản thân mình với em, không muốn bộc lộ con người với những cảm xúc chân thực nhất của anh về em.  Những lúc em buồn, em hay ước anh mắng em thật nhiều, để em được thấy mình trở nên nhỏ bé trong anh. Những lúc anh vội, em chỉ mong anh có thể dừng lại đôi phút và nói em hãy chờ anh, như vậy dù một phút, một giờ, một ngày hay vài ngày, tính bằng tuần hay bằng tháng… em cũng chờ được mà không cảm thấy bất an trong lòng vì không có cách nào để biết được anh ra sao. Em biết, không phải anh vô tình, chỉ vì giá trị của em trong anh chưa đủ để anh phải dừng lại và suy nghĩ. Thật lòng em cũng biết, trong cuộc sống đã  kín chỗ của anh không có em  thời gian anh dành cho em như vậy cũng đã là khá nhiều. Nhưng cái em mong, chẳng phải là thời gian nhiều hay ít… cái em mong không thực tiễn, anh và em đều biết…

 

Anh biết không, có nhiều hôm anh đi vắng, em cứ loay hoay viết thư cho anh, nhưng em không bao giờ viết trọn vẹn, cũng như không gửi đi, vì sợ anh biết… em đang … Thật ra một người bạn thì cũng có quyền được nhớ bạn mình chứ sao. Nhưng mà em không muốn điều đó trở thành một thói quen, không, em sợ thì đúng hơn, em sợ anh biết hết những gì em nghĩ, em sợ anh thấy em quan tâm đến anh. Cái chính là vì  anh bảo không muốn làm em tổn thương thêm lần nào nữa, nên em sợ những  điều đó làm anh xa em hơn. Và cũng  vì anh nói thế nên em phải trở nên đề phòng chính mình, để không bao giờ lỡ nói ra một lời làm anh liên tưởng đến sự tổn thương trong em. Chắc anh hỏi vì sao bây giờ em lại nói ra? Chỉ vì em muốn rằng,  sang năm mới,  em không phải cứ cố gắng che dấu bản thân mình, em muốn được sống thật với chính cảm xúc mình. Em không thể cứ mãi ngây ngô với tình cảm của chính mình. Còn anh, nếu anh không muốn thì cũng không sao, anh cứ coi em như một người bạn, một người bạn thôi. Với lại em cũng sẽ không làm điều gì khác như những gì vẫn đang diễn ra giữa anh và em đâu. Em sẽ không làm những điều anh không muốn, em hứa đó. Dù lúc nào em cũng muốn được bước chân vào cuộc sống thực sự của anh. Nhưng em cũng chỉ là một ảo ảnh, một ảo ảnh mà thời gian có thể làm mờ đi.  Còn việc em nói cho anh biết điều em nghĩ, nó có  ý nghĩa  với riêng mình em hơn. Anh có nghĩ, khi em thoải mái với chính mình thì có thể em sẽ thay đổi được và sẽ không bị ai làm đau nữa không?

 

Nếu anh cho rằng  em hài lòng với tình bạn của hai ta như bây giờ thì cũng không sai.  Em nghĩ một người bạn như anh em chẳng muốn đánh mất. Chẳng phải hiện nay em vẫn nói chuỵên cùng anh, chia sẻ với anh và có thể than thở cùng anh đó sao? Chẳng phải là em cũng có được nhiều thứ còn gì? Thật sự em thấy rất nhẹ nhàng khi bên anh. Nhưng nhẽ ra em phải tự hài lòng với những điều đó thì hơn. Em có nhiều thứ rồi mà vẫn tham lam, rồi sợ có ngày lại sẽ mất đi tất cả, khi đó em sẽ lại phải nuối tiếc.  Nhưng tình cảm của em không cho phép em thoả hiệp với điều ấy. Em hiểu, rồi cũng có lúc em phải mạnh mẽ hơn, để không phải cảm thấy mình là kẻ kém cỏi trước anh. Để không làm cho mình yếu đuối đi vì tình cảm. Chẳng ai muốn đặt trái tim nhầm chỗ cả, và không ai muốn tình cảm của mình không có giá trị. Em cũng có lòng tự trọng của mình và em sẽ không để cho anh biết rằng em đau khổ vì anh nữa,  đây sẽ là lần cuối anh ạ.

 

Nhưng dù sao em vẫn  mong, nếu không thể khác đi, thì chúng ta vẫn cứ như thế này là tốt lắm rồi, mọi thứ đừng xấu đi. Em mong vậy, có lẽ vì niềm tin em dành cho anh, nó là một hạt mầm tự nảy nở mà chính em không thể kiểm soát được. Có lẽ là không ai có thể giải thích cho em vì sao em lại tin anh đến vậy. Phải chăng là vì hạt mầm vẫn thường nằm sâu trong lòng đất, có ai để ý đến đâu nhưng nó vẫn tồn tại và vươn lên.

 

 

            Em, “Your friend”

…………………………………………”
 
                                                                                                                  Lan Tường

Tin khác

Echo chamber là gì? Bạn có phải nạn nhân của vòng lặp thông tin?

Thứ Hai, 01/12/2025
Mạng xã hội chỉ cho thấy điều bạn đã tin và khiến bạn rơi vào echo chamber (buồng vang thông tin). Điều này diễn ra thế nào?

Sự tuyệt chủng của chữ in hoa: Lý do gen Z thích sử dụng chữ viết thường

Thứ Tư, 26/11/2025
Người trẻ hiện nay đang dần bỏ đi lối viết hoa thông thường để nhường chỗ cho một phong cách viết thể hiện được quan điểm và thái độ của họ đối...

CDC gỡ bỏ hơn một chục trang web về bản dạng tình dục và giới tính, bình đẳng sức khỏe

Thứ Tư, 15/10/2025
Theo kênh truyền hình tin tức tài chính lớn nhất Hoa Kỳ CNBC (Consumer News and Business Channel) hơn chục trang trên trang web của Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch...

Điều thú vị ở những người nổi tiếng trong lịch sử

Thứ Tư, 15/10/2025
Mỗi khi nhìn thấy những người nổi tiếng, chúng ta thường quên rằng họ thực ra cũng chỉ là con người, và họ cũng có những trải nghiệm thú vị, quan điểm riêng...

Tản mạn: Tết Trung Thu đang đến gần!

Thứ Sáu, 03/10/2025
“Trăng tròn vào ngày 15 tháng 8, bánh trung thu thơm ngon và ngọt ngào”

12 quy tắc nhỏ cho cuộc sống hạnh phúc hơn

Thứ Sáu, 19/09/2025
Tôi đã dành hơn 12 năm nghiên cứu về hạnh phúc và bản chất con người. Trên hành trình đó, tôi đã thu thập được những gì tôi gọi là “Bí quyết trưởng thành”...

Bài viết nổi bật

Kiểm tra chỉ số BMI online

ĐO CHỈ SỐ CÂN NẶNG - CHIỀU CAO (BMI) ONLINE

Chiều cao của bạn (cm)

Cân nặng của bạn (kg)

Bài viết mới