"Đi?c" và không đi?c c?ng "khô
Thứ Năm, 26/07/2007“Điếc không sợ súng” đã đành, đằng này không điếc mà vẫn không biết sợ súng là gì. Thế mới lo!
Vừa trở về nhà sau chuyến công tác dài ngày, đứa bạn tôi hào hứng khoe “chiến tích” với mấy em (bán dâm). Tôi không nỡ cắt ngang cảm giác mãn nguyện và tự hào của nó nên đã chêm vài câu hỏi về những “chiến thuật” mà nó đã làm và cảm giác ra làm sao, thay vì nói thẳng ruột ngựa điều tôi đang băn khoăn. Khi nó đã “bình thường” trở lại tôi mới hỏi nó “có dùng bao không?”. Nó không dùng (tôi đoán chắc ngay từ đầu là như thế) nên thay vì nói là có dùng hay không, nó nói thẳng là nó có kỹ thuật để không dính (HIV). Tôi hỏi nó kỹ thuật ấy là gì thì nó bảo nó “không xuất” (không xuất tinh). Để… trấn an tôi (mà có lẽ là nó cũng muốn tự trấn an mình), nó tiếp luôn: “Dân lái tàu toàn chơi trần (không dùng bao cao su), chẳng sao cả. Chơi thế nó mới sướng”…
Thú thực là tôi phát hoảng với câu trả lời của nó. Tôi không ngờ là một kỹ sư như nó mà lại có sự nhìn nhận về nguy cơ lây nhiễm HIV như vậy. Đúng là điếc không sợ súng!
Nhưng tôi còn một thằng bạn nữa, thằng này có hiểu biết hẳn hoi nhưng hành động của nó thì chẳng thể hiện chút hiểu biết nào. Nó vốn đào hoa và luôn gặp may mắn trong cuộc sống - từ bé vẫn luôn thế. Vì tin rằng có quý nhân phù trợ để tránh mọi điều xui xẻo nên nhiều khi nó rất hay làm liều, làm những việc mà người khác phải sợ phát khóc. Tôi không biết nó mua dâm bao nhiêu lần với bao nhiêu cô gái, chỉ biết rằng nó không sợ lây nhiễm HIV. Nó không bao giờ nghĩ tới chuyện dùng bao, mà có dùng thì là do yêu cầu của các cô gái kia chứ nó không có nhu cầu. Mà tôi thấy cũng lạ là cho đến giờ này nó… vẫn chưa bị làm sao. Hay là nó có quý nhân phù trợ thật? Tôi cũng cầu mong là như thế, chứ nếu không, chả ai dám chắc là điều gì sẽ đến với nó nếu cứ tiếp tục có những hành động như vậy. May mắn có thể ngẫu nhiên đến nhiều lần, nhưng, “đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”!
Bạn đọc muốn Để phản hồi cho bài viết này, xin mời nhấn chuột vào ô Trao đổi thảo luận phía dưới |






