Con gái ơi, duyên dáng đâu rồi?
Thứ Năm, 21/07/2005Một lần tôi đưa mẹ đi chợ, trong lúc chờ bà mua thức ăn, mắt tôi bị hút vào một cô gái mặc váy ngắn cứ thoải mái hếch “ban công” lên trời, phô hết “nội y” để chọn cua về nấu canh rau đay. Người qua đường, nhất là những người già chỉ còn nước lắc đầu trước kiểu ăn mặc hiện đại nhưng hành động lại hết sức vô ý của cô gái nọ.
Là đàn ông, không ít thì nhiều, ai chẳng rất thích được chiêm ngưỡng vẻ đẹp phụ nữ. Tuy nhiên, nếu được là phái đẹp, tôi sẽ khéo léo khoe nét duyên dáng của mình, hơn là lộ liễu bày ra trước mắt thiên hạ. Bản tính đàn ông vốn ham khám phá, thế mà các quý cô cứ trưng bày tất cả thì khả năng chinh phục của chúng tôi có cơ hội nào thể hiện?
Tôi nhớ có lần cùng lũ bạn trai tụ tập trong một quán nước. Đang sôi nổi bàn luận về bóng đá bất ngờ đâu đây thoảng một mùi hương khiến chúng tôi không thể kìm lòng.
Tất cả con mắt đổ dồn ra phía cửa, trầm trồ trước hình bóng của một người con gái. Cô ấy cuốn hút chúng tôi bằng vẻ đẹp đoan trang, tinh tế, toát ra từ mùi nước hoa nhẹ nhàng, từ chiếc váy trắng giản dị, chiếc vòng nhỏ xinh trên cổ tay ngà và gót hồng quyến rũ được điểm trang bằng đôi xăng đan có quai mỏng manh…
Tôi tin rằng những người đàn ông có ý định tiến tới một tình yêu nghiêm túc, hiếm khi chấp nhận những cô nàng ăn mặc hớ hênh. Bởi sự dễ dãi trong ăn mặc biết đâu cũng phản ánh sự dễ dãi trong trái tim?
Chúng tôi vốn hay ghen, nên khi yêu chỉ muốn người ta thuộc về mình tất cả, như Nguyễn Bính đã viết: “Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai - Đừng hôn dù thấy cánh hoa rơi - Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ - Đừng tắm chiều nay biển lắm người”.






