Chuyện chúng mình: Đừng nghịch thế các ấy ơi!
Thứ Hai, 12/12/2005Đầu têu chính là thằng Kiên. Giờ học của cô giáo dạy toán nghiêm thế mà Kiên vẫn bày trò để nghịch được. Tớ đang ngồi chăm chú nghe cô giáo giảng bài thì nó vỗ vai tớ rồi đưa cái mấy cái “tóc quăn quăn”. Tớ chưa hiểu ý của nó là gì thì nó hỏi tớ luôn: “Có biết đây là tóc gì không? Sao nó quăn?”. Thấy mấy bạn nam cùng bàn với nó cười rúc rích, tớ rụt tay lại theo phản xạ tự nhiên rồi quay lên. Trời!!! Chúng nó đang làm trò bậy? Tớ giật mình nhớ lại chuyện bạn tớ kể rằng bọn con trai thường dứt “tóc” ở chỗ ấy hoặc vo tròn tóc cho quăn để trêu các bạn nữ.
Một hôm khác, tuy chúng nó không “vỗ vai làm phiền" tớ như lần trước, nhưng nghe những tiếng xì xào của chúng nó ở sau lưng mà tớ nổi hết cả gai ốc. Thì ra chúng nó đang bàn về chiếc áo con mà lác đác mấy bạn gái trong lớp bắt đầu mặc từ vài tuần nay. Quan tâm đến “đời sống chị em” như chúng nó là tốt (như bài của anh Giang đã viết), nhưng nghe những câu bình của chúng nó về cái áo và ngực của các bạn gái, mà toàn với ý không tốt, tớ nóng hết cả mặt. Tệ hơn, chúng nó còn tính lấy thước kẻ để “gỡ cúc áo” của bọn tớ.
Tớ cũng nghe chuyện mấy anh học cấp 3 từng nghịch như thế, nhưng tớ không nghĩ là bọn con trai lớp tớ lại có thể làm thế? Chắc chắn là thằng Kiên đã học trò này, vì nó hay la cà theo các anh đi chơi game. Tớ định nới với cô giáo trò nghịch của chúng nó, nhưng lại thôi. Tớ biết, nếu cô giáo mà biết chuyện này thì chắc là chúng nó to chuyện, rồi lại tội nghiệp chúng nó. Thôi, tớ sẽ dùng cách riêng để trị chúng nó: Viết giấy nhắn cho chúng nó rằng “Tớ biết tỏng hết chuyện của các ấy rồi. Đừng nghịch nữa các ấy ơi!”.
Nguyễn Thanh Thuỷ (Hải Phòng)






