Chuyện chúng mình: Chuyện đó, có gì đâu mà ngại!
Thứ Năm, 08/12/2005Vốn là người rất quan tâm và thường xuyên tìm hiểu các vấn đề liên quan đến giới tính nên tớ biết khá nhiều, thậm chí đôi khi tớ còn vào vai thầy giáo để giảng giải những “vấn đề liên quan” cho bạn bè nghe. Thông tin về bao cao su, thuốc tránh thai... tớ đều rõ, "mắt nhìn tay cầm". Nhưng còn những “bộ đồ giới tính” mà các bạn gái mặc thì tớ chỉ nghe và nhìn thôi chứ chưa một lần... đụng đến, nên chẳng biết nó ra làm sao.
Tớ nghe nói ở các nước phương Tây, việc nam giới mua “đồ em bé” để tặng chị em phụ nữ là chuyện bình thường. Nhưng ở ta, tớ thấy hình như không phải là phổ biến. Có lần xem TV, phim Việt Nam, cảnh một cô bé mở gói quà sinh nhật của bố là chiếc áo lót trắng, trong sự ngạc nhiên cùng vẻ hờn trách “sao bố lại mua cái ấy” của cô bé ấy làm tớ nhớ mãi...
Nghe, xem quảng cáo nhiều loại, nhiều kiểu “áo em bé” của nhiều hãng khác nhau, nào là có gọng, nào là đệm mút, đệm nước... trông như thật. Ừ thì cũng chỉ nghe để biết vậy thôi chứ làm gì có cơ hội cho tớ mó tay vào. Tớ cũng chẳng có chị hay em gái. Mẹ tớ thì lại ở xa nên chẳng biết hỏi ai. Cũng có lần tớ định đánh liều hỏi đứa bạn gái hoặc nhờ nó dẫn đi vào vài cửa hàng để xem cho kỹ, nhưng lại sợ chúng nó hiểu nhầm. Mà không hiểu nhầm thì chắc là chúng nó cũng chẳng đi.
Nhưng bất ngờ dịp may đã đến với tớ khi cô bạn đang sống ở nước ngoài về nước. Nó sống ở Tây 7 – 8 nay nên trông “tây” lắm, từ dáng vẻ, điệu bộ đến suy nghĩ. Thế là nhân cơ hội dẫn nó đi thăm lại Hà Nội, lúc vào Tràng Tiền Plaza, khi ngang qua mấy gian hàng quần áo, giả vờ “thật tình cờ và thật bất ngờ” tớ “bắt” nó dẫn vào xem quầy bán đồ lót nữ. Nó tròn mắt nhìn tớ trong giây lát rồi gật đầu OK.
Lần rờ hết cái này sang cái khác, nó chỉ cho tớ xem, như một hướng dẫn viên. Tớ vẫn gượng gạo nhìn (vì lúc ấy tớ thấy mấy cô nhân viên bán hàng đang dõi theo tớ xì xào), thấy vậy nó nằm lấy tay tớ đặt vào chiếc áo trên giá. Rồi bất chợt nó bảo: “Cái này giống thật lắm, loại đệm nước”. Tớ nói: “Thế hả?” rồi sờ vào xem thế nào. Tớ cũng cố hình dung xem nó... thật như thế nào, nhưng thú thực là tớ có biết “thật” thì như thế nào đâu mà so sánh. Kết thúc hành trình khám phá, tớ vui lắm nhưng vẫn thắc mắc với nó: “Sao mấy thứ ấy có vẻ bé vậy nhỉ?”. Nó cười nhìn tớ: “Thế cậu tưởng nó to tới cỡ nào? Ngực của người Việt thường nhỏ, mặc loại ấy là vừa. Tớ cũng mặc...”. Nó hơi đỏ mặt. Tớ: “Ừ...!”.
Sau cái buổi hôm ấy, tớ dẫn nó đi chơi nhiều chỗ khác nữa. Nhắc lại buổi hôm trước mà bọn tớ cứ cười bò ra. Chuyện đó, có gì đâu mà ngại, phải không các bạn?






