Trang chủ / Dịch vụ /

Tôi không muốn lấy chồng

Thứ Hai, 26/05/2014

 Tôi là con gái út trong một gia đình có 5 chị em, và toàn… gái....

 
 Nhà tôi ở một vùng quê hẻo lánh, cách Hà Nội tận những 200 cây số. Khỏi phải nói, khi tôi sinh ra đời, bố mẹ mong chờ tôi là một đứa con trai để nối dõi tông đường như thế nào. Ấy vậy mà, ông trời không thương, để cho tôi lại trở thành cái thân phận nữ nhi ‘giống chị nó’. Tôi ra đời, dường như cuộc sống cứ muốn chơi tôi một vố thật đau để ‘chào mừng’ tôi thì phải. Cha tôi không buồn nhìn mặt tôi trong suốt 2 tháng đầu. Còn mẹ tôi thì, theo như các chị kể, bà cứ khóc hết nước mắt hàng đêm.
 
 
 
 
Từ bé, tôi không được chăm sóc cẩn thận, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Phần là vì nhà tôi quá nghèo, phần nữa, là vì tôi "không phải là mong đợi của bố mẹ". Bố tôi, là con "trưởng của trưởng" trong dòng họ, vậy mà không thể đẻ được đứa cháu đích tôn cho dòng họ. Ông bị khích bác, bị cả họ chê cười, nhục nhã vì nhà không có "giai" để đóng đủ suất đinh trong dòng họ. Người ta chê bố tôi kém cỏi, chê mẹ tôi là cái "thể loại đàn bà kém cỏi" vì " không biết đẻ con trai". Cứ thế, tôi lớn lên trong những dằn vặt, chê bai của mọi người, tôi được coi là " nỗi nhục của bố" sau hàng ngàn những cố gắng mà bố mẹ tôi gồng mình lên hết sức. Bố tôi thì mặc sức quát tháo, chửi mắng, đánh đập mẹ tôi và chúng tôi mỗi khi ông nổi nóng. Mẹ tôi thì chỉ im lặng, chỉ biết khóc, chỉ biết nhẫn nhịn. Từ các chị tôi, đến tôi, chúng tôi phải sống trong cảnh thiếu thốn, đói khổ. Nhưng cái đói về vật chất, không thể nào sánh được với những cái khổ về tinh thần. Chị em tôi, và đặc biệt là tôi, luôn bị dằn vặt bởi hai chữ "nỗi nhục của gia đình" do người ta viết nên.
 
 
 
 
Ấy vậy mà tôi cứ lớn lên. Không biết ông trời thương hay ghét tôi, mà lại cho tôi có một gương mặt có thể nói là ưa nhìn, và hơn cả là sự sáng dạ, ham học. Tôi ham học và thích đến lớp lắm. Những ngày thời con đi học, tôi luôn được các thầy cô đánh giá cao về sự ham học hỏi và tiếp thu bài nhanh. Tôi mải mê những trang sách hơn là làm đồng, làm ruộng. Nhưng vì tôi là con gái, bố mẹ không cho tôi được học nhiều, chỉ cần " biết chữ là được".
 
Các chị tôi học hết lớp 12 thì phải bỏ học, rồi lấy chồng sau đó không lâu. Còn tôi, vì cũng khá ưa nhìn, lại nhanh nhẹn, nhiều người trong làng ướm hỏi tôi cho con trai nhà họ. Bố mẹ tôi cũng đồng ý và có "nhắm" trước mấy đám trong làng, rồi chọn được một người, hơn tôi những 13 tuổi và chỉ đợi tôi học xong là cho cưới. Sở dĩ bố tôi chọn người này vì anh ta thuộc dạng khá giả trong làng và cũng khéo nịnh bố tôi. Tôi không có chút tình cảm nào với người bị ép cưới, tôi bất mãn, chống đối bằng mọi cách nhưng đều không thành. Tôi đòi đi học, tôi muốn được đi học, nhưng không, lý lẽ của người làng, của bố mẹ tôi là con gái học nhiều thì cũng vô tích sự. Và họ bắt tôi phải lấy chồng, chẳng tìm hiểu và càng chẳng có yêu đương gì hết. Tôi căm ghét vô cùng, bất mãn vô cùng. Và sau nhiều suy nghĩ, từ bỏ ăn, đến tự tử để chống đối, tôi quyết định… bỏ làng ra đi.
 
Ngày lấy tôi lấy được tấm bằng tốt nghiệp phổ thông hạng khá, cũng là ngày người ta mang lễ vật đến nhà tôi để dạm ngõ, hỏi cưới. Tôi hôm ấy, không trang điểm, không cười không nói, chỉ im lặng với ánh mắt vô cảm. Trong đầu tôi chỉ nghĩ tới chuyện làm sao để bỏ trốn khỏi nơi này, để tôi có thể sống cuộc sống của tôi. Từ ngày ăn hỏi đến ngày cưới là 2 tuần, thời gian không còn nhiều cho tôi nữa. Nghĩ được là phải làm được, tôi quyết thay đổi. Kể từ sau ngày ăn hỏi, tôi trở nên ngoan ngoãn hơn với bố mẹ, không còn chống đối hay thể hiện ra mặt nữa. Tôi nung nấu trong mình cái kế hoạch bỏ trốn mà có lẽ không ai dám ngờ tới, kể cả chính bản thân tôi. Tôi bên ngoài vẫn vui vẻ, cơm nước, làm đồng, làm ruộng, không làm gì trái lời bố mẹ. Còn khi không có ai, tôi lại ngấm ngầm thu xếp đồ đạc, quần áo, cho nó vào một cái túi. Tôi biết chỗ bố mẹ tôi để tiền. Bao nhiêu tiền hỏi, tiền dẫn cưới, và cả tiền riêng của gia đình, bố tôi cất dưới đáy tủ quần áo, không hề có khóa. Tôi lén ăn trộm một phần số tiền đó. Và đúng đến trước ngày cưới 1 tuần, tôi bắt xe, lên Hà Nội trong tờ mờ sáng sớm, chỉ để lại cho bố mẹ tôi một mẩu giấy với dòng chữ ngắn ngủi : "Ngàn lần xin lỗi bố mẹ, con không thể lấy chồng. Con không muốn sống cuộc sống như vậy. Con sẽ về khi nào có thể."
 
 
 
Tôi bắt chuyến xe lên Hà Nội mà nước mắt tuôn rơi. Tôi thấy mình có lỗi và thương bố mẹ, nhất là mẹ tôi. Tôi hình dung ra cảnh bố mẹ tôi sẽ bị người đời chê cười bố mẹ tôi thế nào, nhà trai họ sẽ chửi bới gia đình tôi ra sao khi "cô dâu" bỏ trốn. Và mẹ tôi nữa, mẹ tôi ở nhà một mình với bố, bố tôi khi xảy ra chuyện này, sẽ trút bực dọc, trút căm tức, trút những lời chửi bới, và cả những cái tát, cú đá ấy, mẹ tôi sẽ ra sao? Nhưng khổ nỗi, tôi lại không đủ can đảm để quay lại. Tôi chấp nhận mình là một đứa con bất hiếu. Tôi dằn vặt đau khổ, và bất lực.
 
Ngày mới lên Hà Nội, tôi lang thang từ bến xe, đi dạo khắp các phố, các quán xá. Tôi lơ ngơ đúng kiểu một đứa con gái nhà quê lên tỉnh, đường không biết, giao thông thì tấp nập, phố xá thì ồn ào náp nhiệt, khác hẳn không khí yên tĩnh quê tôi. Giờ nghĩ lại tôi cũng thấy tôi liều lĩnh và quá may mắn, khi không bị lừa, không bị cướp và cả không bị hiếp nữa. Bởi sau này tôi mới biết có rất nhiều cô gái nhà quê mới lên Hà Nội như tôi rồi vướng phải những vấp ngã, trái đắng, đau khổ như vậy. Tôi lại càng may mắn hơn khi được một bà chủ hàng bún ốc nổi tiếng trên một phố cổ đất Hà Nội nhận về làm rửa bát và phụ bếp vào buổi tối ngày hôm ấy – ngày đầu tiên của tôi ở đất Hà Nội. Có lẽ vì thấy tôi lơ ngơ, đáng thương, bước vào quán, bà đã hỏi chuyện. Bà cho tôi ăn bát bún và nhận tôi về làm rửa bát cho bà. Công việc ở quán của bà tôi thấy có lẽ còn vất vả hơn và cần tập trung cao hơn nhiều so với làm ruộng ở quê. Công việc bắt đầu từ sáng sớm tới tối khuya, ngày nào cũng liên tiếp như vậy nhưng tôi vẫn cố gắng. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi một may mắn quá lớn khi ở đất khách quê người, tôi gặp được một vị cứu tinh, một người quá tốt đã giúp đỡ tôi như vậy.
 
 
 
 
Cho đến bây giờ tôi đã làm việc và ở nhà bà chủ quán bún ốc được hơn hai năm. Thời gian trôi thật nhanh, và cứ mỗi lần nhớ về quê hương, nhớ về gia đình mình, tôi lại ứa nước mắt. Tôi nhớ nhà, tôi thương bố và nhất là thương mẹ, không biết gia đình tôi, bố mẹ tôi, các chị của tôi giờ ra sao ? Tôi thấy mình thật có lỗi và thật bất hiếu. Thời điểm này, nếu tôi về thăm lại nhà, liệu bố mẹ tôi có tha thứ cho tôi ? Mà nếu để một thời gian nữa rồi về, thì tôi định nộp hồ sơ xin việc ở một số khu công nghiệp bên ngoại thành., nhưng liệu để đến lúc có tiền, cứng cáp rồi về, thì liệu lúc đó bố mẹ tôi thế nào ? Có chắc tôi sẽ được nhìn thấy bố mẹ lần cuối nếu như chẳng may có chuyện gì đó bất trắc xảy ra? Và một lần nữa, đến lúc đó liệu tôi có được tha thứ nữa, và tôi có thể tha thứ cho bản thân mình không ?
Thế nhưng, tôi cũng sợ hãi, băn khoăn rằng liệu tôi có một lần nữa bị bắt buộc ở nhà lấy chồng ? Và quan trọng, tôi bị ám ảnh quá nhiều bởi vùng quê với nhiều hủ tục lạc hậu ấy, làm cho kí ức về tuổi thơ tôi luôn đắm chìm trong những sợ hãi, những đau khổ và bất công.
 
Tôi phân vân quá và không dám trả lời câu hỏi của bản thân mình. Chưa khi nào, tôi cảm thấy cuộc đời tôi có một phút thanh thản…Tôi thực sự rất cần một lời khuyên.
 
Lê Thị Thắm (Phú Thọ)
 

Tin khác

Liệu anh ấy có thật lòng?

Thứ Năm, 11/08/2022
Anh ấy là bạn của bạn trai em trước đây, em đã chia tay bạn trai 2 năm rồi, tự nhiên thời gian gần đây anh ấy liên lạc với em và...

Bệnh tóc bạc sớm có chữa được không ạ?

Thứ Sáu, 27/11/2020
Em chào chương trình,em có một câu hỏi nhờ chương trình trợ giúp ạ.Bố mẹ và những người trong dòng họ em không có...

Về gel bôi cho nam giới

Thứ Sáu, 20/11/2020
Xin cho thông tin chuẩn về gel bôi menlust xin chân thành cám ơn rất nhiềuNam, 1958 

Phụ nữ sinh muộn có ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ sau này không?

Thứ Sáu, 13/11/2020
Em chào chương trình ,chương trình cho em hỏi giả sử một người đẻ muộn thì đứa trẻ sinh có phát triển bình thường không...

Xem phim đen từ khi còn nhỏ thì ảnh hưởng đến sức khỏe tình dục khi trưởng thành không?

Thứ Sáu, 06/11/2020
Em chào chương trình.Chương trình cho em hỏi là có phải xem phim sex từ tuổi thiếu niên sẽ bị giảm khả năng sinh lý khi trưởng...

Bị bố bắt cặp bồ với gay

Thứ Sáu, 30/10/2020
Bố em gợi ý cho em "kết" gay, bằng chứng là hay chở em đến quán ăn có tập trung gay đang ở trong quán ăn uống. Bố em cũng...

Kiểm tra chỉ số BMI online

ĐO CHỈ SỐ CÂN NẶNG - CHIỀU CAO (BMI) ONLINE

Chiều cao của bạn (cm)

Cân nặng của bạn (kg)

Bài viết mới