L?m ngôn v? đ? tài “?y”
Thứ Sáu, 06/07/2007Vẫn tự nhận mình là kẻ biết tí chút về những thứ tạm gọi là “linh tinh” về “chuyện ấy”, nhưng phải đến… nửa giờ sau khi chị bán kem ngừng nói tôi mới hiểu câu chuyện “kho cá chày” của chị.
Chị kể đêm qua có ông hàng xóm hỏi chị có muốn kho cá chày không vì ông ấy có một con… đỏ mắt rồi, không kho thì nó phí. Nhưng chị từ chối vì chị cũng vừa kho cá xong. Một cô ngồi cạnh (tôi đoán chắc cũng là chỗ thân quen của chị) chêm vào rằng “Trời này nóng b. mẹ, kho mới chả khiếc, chả bõ cong đi tắm…”. Câu chuyện đại loại là như thế.
Tôi thì nghĩ những người rảnh rỗi như các chị, kể dăm ba câu chuyện bếp núc làm quà cũng là bình thường, nhưng chính cái ngữ điệu trong lời nói, nhếch một bên mép, nheo một bên mắt khiến tôi bắt đầu tò mò. Lẽ nào chỉ mỗi chuyện kho con cá cỏn con mà người ta cũng phải dùng nhiều thứ để biểu cảm thêm đến thế? Tôi bắt đầu nghĩ - tất nhiên là cũng chỉ vu vơ… Và nửa giờ sau, tôi bắt đầu hiểu ý nghĩa… sâu xa trong câu chuyện khó cá chày ấy. Hoá ra, gọi là kho mà không phải là kho, gọi là cá mà không phải là cá. Cá là “cái ấy”, còn kho là “chuyện ấy”.
Chuyện không chỉ có vậy. Vừa rồi tôi có đọc được 2 bài viết ở 2 tờ báo khác nhau cùng nói về đề tài này. (Các) bài báo viết đại ý rằng bây giờ đi đâu cũng thấy người ta lạm dụng chuyện ấy trong các câu chuyện à ơi của mình. “Kinh” nhất là ở công sở, vì một người nói ra, nhiều người, nhiều ngày phải nghe. Cùng đồng thanh, đồng tâm hưởng ứng đã đành và chắc chắn là “cả nhà cùng vui”, nhưng đằng này chỉ khổ mấy cô nhân viên mới toanh, đầu óc còn “trắng tinh”, nghe các anh các chị “ma cũ” nói về những chuyện ấy thì hoặc là mặt nghệt ra chẳng hiểu gì để rồi làm trò cười cho người khác, hoặc hiểu được thì ngượng chín mặt.
Hoa quả trái cây là thứ hay được người ta liên tưởng về chuyện ấy nhất bởi hình dáng của nó. Có cô mua đào đến cơ quan mời mọi người “Các anh ăn đào đi. Đào em (mua) ngon lắm, vừa mềm vừa thơm…” thì chẳng những không được lời cảm ơn mà còn phải nghe những tiếng cười hềnh hệch của các anh. Còn cô nào lỡ miệng ăn dưa chuột, chuối cả quả thì cũng thôi rồi, tha hồ mà nhận những lời chọn ghẹo…
Bảo rằng chuyện đó vui, coi như giải trí trong lúc làm việc căng thẳng cũng đúng. Nhưng đó là với những người khơi mào, người hưởng ứng. Còn với nhiều người khác, nhất là những nữ nhân viên trẻ như vừa nói ở trên, điều đó chẳng khác nào một sự… tra tấn, thậm chí là quấy rối. Nghe những câu chuyện như thế, họ khó có thể tập trung làm việc được. Ấy là còn chưa kể đến mức độ… nặng hơn khi nhiều người lợi dụng việc bàn về tình yêu, đời sống hôn nhân của người khác để đưa đẩy sang đề tài ấy mà có khi mục đích không còn là để mua vui nữa. Chính xác thì nhiều trường hợp lạm dụng tình dục kiểu “tri thức” được bắt đầu bằng cách như vậy.
Hai bài báo mà tôi nói ở trên có viết thêm rằng nhiều người do không chịu được sự đùa cợt và liên tưởng thái quá ấy mà đã phải chuyển đơn vị công tác. Tôi thì không tin là người ta phải đối đầu bằng “cách cuối cùng” ấy, nhưng chính tôi đã phải chứng kiến một người bạn của mình đã phản ứng trước sự đùa thái quá của tôi bằng việc tạo ra một hàng rào vô hình giữa tôi và cô ấy mà đến giờ này, sau nhiều năm, tôi vẫn chưa xóa đi được.
Bạn đọc muốn Để phản hồi cho bài viết này, xin mời nhấn chuột vào ô Trao đổi thảo luận phía dưới |






